Trù Sư Đích Thất Ngộ Trọng Sinh

Chương 13: Bí mật nho nhỏ của cặp song sinh

Vậy sao cậu lại có dáng vẻ rất thiếu tiền chứ? Vấn đề này Từ Trạch đến cuối cũng không hỏi ra, “Ừm, ăn cơm thôi.”

Thật ra Tào gia hiện tại thế nào Tào Nhất Lâm cũng không rõ lắm. Cậu trong Tào gia cơ bản là ở trong trạng thái bán trong suốt, trong lúc những đứa trẻ bề vai khác đang học tập tất cả mọi kỹ năng, chuẩn bị bước vào hoặc tiếp quản Tào thị, thì thời gian của cậu ngoại trừ đi học, trên cơ bản đều để nghiên cứu sách dạy nấu ăn. Trong mắt gia trưởng Tào gia, một người không có chí tiến thủ như vậy không có giá trị bồi dưỡng. Chỉ cần không ảnh hưởng đến thanh danh Tào gia, thì không ai đểýđến cậu mỗi ngày làm cái gì. Chỉ có mẹđẻ của thân thể này, người phụ nữ yếu đuối thiện lương kia, mặc dùđối với việc Tào Nhất Lâm thích nấu ăn, nhiều ít có chút thất vọng, nhưng dù sao cũng làđứa con của mình, chỉ cần nó khỏe mạnh bà cũng không cầu gì hơn. Chẳng qua Tào Nhất Lâm vẫn rất áy náy về việc này, nhưng cậu thật sự chỉ biết nấu ăn, những cái khác quả thực bất lực.

“Cậu chờ ở đây một chút, đợi tôi về chung với cậu.” Cơm nước xong xuôi, Từ Uy lúc đi ra khỏi phòng họp số 3 thì nói với Tào Nhất Lâm như vậy.

“Vâng.” Cậu gật gật đầu.

Vẫn là chiếc xe kia của Từ Uy, vẫn là hai người bọn họ, Tào Nhất Lâm rất thích thú ngồi trên xe nhìn ngắm nhà cửa đang lùi nhanh về phía sau ngoài cửa sổ.

Từ Uy lái xe thông qua gương chiếu hậu quan sát hành động của Tào Nhất Lâm, hắn bỗng nhiên nhớ tới một chuyện mà Chu Tiểu Hi từng nói qua trước kia.

“Nghe nói c__ậ__u ta t__ừ nh__ỏ c__ò__n c__ó chút quái g__ở, c__ó m__ộ__t l__ầ__n l__ú__c ch__ơ__i đù__a  nh__à, t__é v__ỡ đ__ầ__u, qu__ê__n h__ế__t m__ọ__i chuy__ệ__n tr__ướ__c đó, h__ơ__n n__ữ__a r__ấ__t nhi__ề__u đ__ặ__c t__í__nh c__ũ__ng kh__ô__ng c__ò__n gi__ố__ng tr__ướ__c, nh__ư trong m__ộ__t qu__ã__ng th__ờ__i gian ng__ắ__n b__ỗ__ng th__í__ch  trong ph__ò__ng b__ế__p, t__ự m__ì__nh n__ấ__u cho m__ì__nh ă__n. Th__à__nh t__í__ch h__ọ__c t__ậ__p c__ũ__ng t__ừ h__ạ__ng đ__ầ__u r__ớ__t xu__ố__ng đ__ứ__ng nh__ấ__t t__ừ d__ướ__i đ__ế__m l__ê__n, đ__ạ__i h__ọ__c c__ũ__ng l__à do T__à__o gia d__ù__ng ti__ề__n m__ớ__i v__à__o đ__ượ__c. K__ỹ thu__ậ__t n__ấ__u n__ướ__ng c__ủ__a c__ậ__u ta h__ì__nh nh__ư ch__ẳ__ng do ai d__ạ__y c__ả, ho__à__n to__à__n l__à t__ự h__ọ__c.” Lúc nói cái này, vẻ mặt của Chu Tiểu Hi cũng là rất khó tưởng tượng nổi.

“Làm trong nhà tôi có được không?” Từ Uy hỏi.

Tào Nhất Lâm thu lại tầm mắt nhìn Từ Uy một cái, rồi lại nhìn về phía trước, “Vâng, cũng được.”

“Cậu ra ngoài làm đầu bếp, trong nhà không ai phản đối sao?” Từ Uy lại hỏi.

“Tôi không biết…….” Sau khi cậu chống đối vị lão nhân kia như vậy, chắc là càng không có ai thèm quản cậu nữa.

“Không biết?”

“Người trong nhà tôi không biết tôi đang làm đầu bếp.” Tào Nhất Lâm vâng dạ nói. Cậu nhớ tới “mẹ” trước của mình, hỏi cậu sau khi tốt nghiệp chuẩn bị làm gì, cậu nói muốn làm đầu bếp, “mẹ” sau khi giật mình lại có chút thất vọng, vừa giống an ủi cậu mà cũng vừa giống an ủi chính mình nói, “Đ__ầ__u b__ế__p, đ__ầ__u b__ế__p c__ũ__ng kh__ô__ng t__ồ__i.” Trong mắt cậu thấy đầu bếp là một nghề nghiệp cậu vừa thích lại vừa có tiền đồ, nhưng những người khác lại không cho là như vậy.

“À……..” Thấy ánh mắt Tào Nhất Lâm u ám xuống, Từ Uy nghĩ thầm, người Tào gia nếu biết cậu đang làm đầu bếp, chắc sẽ đem người trói gô về, tránh khỏi bị mất mặt, một gia tộc kinh doanh lâu đời đều rất coi trọng vấn đề thể diện.

“Cậu cứ yên tâm làm ởđây, đừng lo lắng những chuyện khác.” Từ Uy an ủi đồng thời cam đoan nói, Tào gia, hắn còn không để vào mắt.

“Vâng.” Mặc dù không biết ông chủ tại sao lại đột nhiên nói vậy, Tào Nhất Lâm vẫn gật gật đầu.

Thấy biểu tình của Tào Nhất Lâm có chút hoang mang, trong lòng Từ Uy cảm thán, Tào gia sao có thể nuôi lớn được một người thế này. Hơn nữa hiện tại nhìn lại khuôn mặt này, rõ ràng là một bộ mặt khờ dại, phản ứng chậm chạp, tâm tư lại dễ đoán, hắn lúc trước sao lại cho rằng cậu rất khôn khéo cơ chứ……

Về đến nhà Từ Uy nhận được điện thoại của Jack, liền đến thư phòng.

Tào Nhất Lâm đến phòng bếp, xử lý một ít nguyên liệu nấu ăn. Thấy cặp song sinh đi tới, cười hỏi, “Có đói bụng không?”

Hai đứa liếc nhau, gật gật đầu.

“Chú chiên bánh trứng cho hai đứa ăn trước lót bụng nhé?” Tào Nhất Lâm nói.

Từ Trình xoay xoay đôi tròng mắt tròn xoe hỏi, “Chú Tào ơi, chim con có ăn bánh trứng không?”

“À…… Chắc là không ăn đâu.” Không ăn phải không nhỉ? Chắc vậy. Tào Nhất Lâm trả lời, tay cũng không dừng, lấy nước đổ lên mặt bột, nhào chung với nhau, sau đó đập ba quả trứng bỏ vào khuấy chung, lại bỏ thêm chút muối ăn vào trong.

“À, vậy mèo con có ăn bánh trứng không?” Từ Trình lại hỏi.

“Có con ăn, có con không ăn. Sao vậy?”

Hai đứa đều lắc lắc đầu, “Vậy……… Cún con có ăn bánh trứng không?” Từ Mặc dùng chất giọng trẻ con khe khẽ hỏi.

“Đói bụng chắc sẽ ăn nhỉ.” Một chốc sau, Tào Nhất Lâm bưng bánh trứng lên nói, “Chú mang lên phòng ăn cho hai đứa nhé?”

“Không cần, tụi cháu mang về phòng ăn.” Nói xong Từ Trình đưa tay lấy cái đĩa.

Tào Nhất Lâm vội nói, “Cẩn thận kẻo bỏng, để chú bưng lên cho hai đứa.”

“Không cần, tụi cháu có thể tự làm.” Sau đó cả hai đứa liền chìa bốn bàn tay bé xíu nhận lấy cái đĩa trong tay Tào Nhất Lâm rồi đi ra.

Giây tiếp theo, Lí Thư Vệ xuất hiện ở trước cửa bếp, ánh mắt sáng lấp lánh kèm theo mong đợi hỏi, “Cậu đang nấu gì vậy?” Hắn ngửi được mùi……

“Bánh trứng.” Tào Nhất Lâm nghĩ không ra tại sao mỗi lần mình nấu cái gì, quản gia tiên sinh nhất định sẽđột ngột xuất hiện từ một nơi nào đó không rõ đến…….kiếm ăn.

“Ở đâu?”

“Từ Trình Từ Mặc bưng đi rồi.”

“Vậy có còn không?”

“Không còn, chỉ làm một ít à.”

Lí Thư Vệ thất vọng đầy trong mắt, “À…….”

“Thật ra cũng rất tiện, tôi làm thêm cho anh một ít cũng được.”

“Ừ ừ, cảm ơn.” Lí Thư Vệ dùng sức gật gật đầu.

“Sao nó không ăn?” Từ Trình nhíu lại đôi mày nho nhỏ nghi hoặc nói.

“Vậy phải làm sao đây?” Từ Mặc nhìn về phía anh trai, tiệc tối xong ba về, cún con vẫn kêu như vậy khẳng định sẽ bị phát hiện.

“Anh đi hỏi chú đầu bếp kia một chút, em ở đây nhìn, đừng phát tiếng động cũng đừng để nó chạy ra ngoài.” Từ Trình nói.

Từ Mặc gật gật đầu.

Xuống lầu, Từ Trình thấy Tào Nhất Lâm đang ở trong phòng ăn. Nó cũng không nói ngay, tự kéo ghế trèo lên ngồi bên cạnh Tào Nhất Lâm, hai chân nhẹ nhàng lắc lư lắc lư.

“Ăn xong rồi sao?” Tào Nhất Lâm hỏi.

Từ Trình gật gật đầu, “Chú, cháu muốn lại hỏi chú một chuyện.”

“Chuyện gì?”

“Nếu chim con không ăn bánh trứng, thì phải ăn cái gì?”

“Có lẽ là ăn sâu.”

“À, vậy mèo con không ăn bánh trứng thì sao?”

“Mèo thích ăn cá.”

“À…… Vậy nếu cún con không thích ăn bánh trứng thì sao?” Từ Trình ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn lên tò mò hỏi.

“Cún con thích gặm xương.”

“Vậy trong nhà có xương không?”

“Xương? Trong nhà không có.” Đúng lúc này, Từ Vân từ trên lầu đi xuống, “Anh Tào, trong nhà có còn gì ăn không? Em đói quá. Í? Tiểu Trình Tử đang ở đây hả, làm gì vậy?”

Cô nhỏ luôn rất thông minh, không thể hỏi cô, sẽ bị phát hiện mất.

“Không a, cháu chỉ đang hỏi chú Tào mấy chuyện.” Từ Trình nhảy xuống ghế, chuẩn bị đi lên lầu.

Từ Vân nhanh tay bắt được, “Chuyện gì, nói nghe chút, không chừng cô nhỏ biết thì sao?”

Đôi con ngươi tròn tròn của Từ Trình đảo qua một vòng. “Không có gì.” Vừa nói vừa giãy.

“Không nói, cô nhỏ sẽ không thả cháu ra.” Từ Vân “uy hiếp” nói.

“Cháu, cháu chỉ hỏi cún con nếu không ăn bánh trứng thì ăn gì thôi.”

“A?” Đầu óc đột nhiên thay đổi sao? Từ Vân nghiêng đầu tự hỏi.

Từ Trình thừa dịp Từ Vân không phòng ngừa phá khỏi vòng kềm kẹp chạy lên lầu.

Tào Nhất Lâm cười cười không nói gì, chỉ là lại bắc chảo lên, chiên thêm mấy cái bánh trứng.

Từ Vân vốn còn đang xoay vòng vòng “cún con ăn cái gì” thấy Tào Nhất Lâm thuần thục bắc chảo, không khỏi cảm khái, một tiểu thụ hiền lành bao nhiêu a……..

Lúc này trên lầu đột nhiên vang lên tiếng kêu sợ hãi của đứa trẻ, đứa trẻ? “Từ Trình…….”

Từ Vân cùng Tào Nhất Lâm sải bước xông lên lầu. Tào Nhất Lâm đi trước Từ Vân một bước đúng lúc đụng phải Từ Uy cũng vừa lao ra khỏi phòng sách, hai người đứng vững xong liếc nhau một cái, đồng thời đưa tay mở cửa phòng cặp song sinh ra.

Này…….