Sư Thuyết
Đi ra được hơn mười bước, Tề Tương Nương mới ngừng lại, cười lạnh nói: "Thanh Đạ__i, hôm nay th__ấ__y ti__ể__u nha đầ__u kia còn có th__ể ch__ố__ng đỡ đế__n th__ư đườ__ng, xem ra, y thu__ậ__t c__ủ__a ng__ươ__i, th__ậ__t không th__ể khinh th__ườ__ng."
Thương Thanh Đại lạnh lùng nói: "Nh__ị n__ươ__ng c__ố ý b__ả__o ta đ__i ra, là vì nói nh__ữ__ng l__ờ__i nhàm chán này sao?"
Tề Tương Nương âm lãnh cười, "Ta ch__ỉ mu__ố__n h__ỏ__i m__ộ__t chút, nhìn đầ__u vai ti__ể__u nha đầ__u kia, có c__ả__m th__ấ__y quen chút nào không?"
Thương Thanh Đại cắn răng nói: "T__ề T__ươ__ng N__ươ__ng, qu__ả nhiên là ng__ươ__i! Ng__ươ__i khi__ế__n n__ươ__ng ta m__ấ__t m__ạ__ng, s__ớ__m hay mu__ộ__n c__ũ__ng có m__ộ__t ngày, ta s__ẽ đ__ò__i l__ạ__i!"
"Ng__ươ__i có b__ả__n lãnh này sao?" Tề Tương Nương khinh thường liếc mắt Thương Thanh Đại một cái, nhìn tuyết bay xa xa, lạnh nhạt nói, "Đ__ê__m qua b__ấ__t quá là cho ng__ươ__i m__ộ__t cái c__ả__nh cáo thôi, ta mu__ố__n tr__ừ_ kh__ử ai, có l__ẽ ng__ươ__i là ng__ườ__i đầ__u tiên."
"T__ề T__ươ__ng N__ươ__ng, ng__ươ__i đừ__ng ép ng__ườ__i quá đ__á__ng!" Thương Thanh Đại ép sát Tề Tương Nương từng bước, "N__ế__u ta g__ặ__p chuy__ệ__n ch__ế__t đ__i, ng__ươ__i cho là ng__ươ__i ch__ạ__y tr__ố__n đượ__c?"
"A, th__ậ__t không?" Tề Tương Nương tấm tắc cười, "N__ế__u ta là ng__ươ__i, c__ũ__ng s__ẽ không làm chuy__ệ__n ngu xu__ẩ__n này. Cha ng__ươ__i không có con trai, ng__ươ__i s__ớ__m hay mu__ộ__n c__ũ__ng vào cung, n__ế__u có chút gì không hay x__ả__y ra, kh__ẳ__ng đị__nh cha ng__ươ__i đ__i còn s__ớ__m h__ơ__n so v__ớ__i ta. M__ộ__t khi chúng ta đề__u ch__ế__t, ng__ươ__i c__ả__m th__ấ__y Linh Xu Vi__ệ__n cu__ố__i cùng thu__ộ__c v__ề ai?"
Tề Tháp!
Thương Thanh Đại hít một hơi, nguyên lại Tề Tương Nương là có chủ ý này!
Tề Tương Nương nhắc nhở một câu, "Thanh Đạ__i, ng__ươ__i c__ũ__ng đừ__ng ngh__ĩ chuy__ệ__n báo thù cho n__ươ__ng ng__ươ__i, đừ__ng nói ng__ươ__i không làm đượ__c, dù cho ng__ươ__i có th__ể làm đượ__c, b__ấ__t quá c__ũ__ng ch__ỉ _là làm giá y cho ch__ấ__t nhi c__ủ__a ta thôi, ha h__ả."
Thương Thanh Đại nắm chặt hai tay thành quyền, không nói được lời nào.
Nàng có thể đem hết toàn lực bảo vệ tốt tiểu Nhược các nàng, nhưng Thương Thanh Đại biết, Thương Đông Nho vĩnh viễn cũng không giữ nàng.
"Ng__ươ__i nên s__ớ__m đ__i vào cung đ__i, giúp b__ệ h__ạ sinh m__ộ__t n__ữ nhi, nói không ch__ừ__ng, v__ậ__n khí t__ố__t, sinh đượ__c m__ộ__t ti__ể__u hoàng t__ử, v__ề sau làm thái bình thân v__ươ__ng, lúc cha ng__ươ__i quy thiên, còn có th__ể danh chính ngôn thu__ậ__n ch__ấ__p ch__ưở__ng Linh Xu Vi__ệ__n." Tề Tương Nương khanh khách nói xong, đột nhiên ghé sát vào Thương Thanh Đại, khiêu khích thêm một câu, "B__ấ__t quá ta c__ũ__ng s__ẽ không cho c__ơ h__ộ__i này, Linh Xu Vi__ệ__n to nh__ư v__ậ__y, truy__ề__n c__ũ__ng ch__ỉ có th__ể truy__ề__n vào ch__ấ__t nhi b__ả__o b__ố__i c__ủ__a ta." Thoáng một chút, "Đươ__ng nhiên, ng__ươ__i c__ũ__ng có th__ể_ nh__ữ__ng l__ờ__i ta nói, toàn b__ộ đề__u nói v__ớ__i ph__ụ thân ng__ươ__i, xem h__ắ__n đế__n t__ộ__t cùng là tin ng__ươ__i hay là v__ẫ__n tin ta?"
"Tâm đị__a r__ắ__n r__ế__t, ng__ươ__i s__ẽ có báo ứ__ng!" Thương Thanh Đại khàn giọng nghiến răng mắng một câu sau khi phát hiện ván cờ này, Tề Tương Nương đã chiếm được vị trí thắng lợi, mà mình lại bất đắc dĩ như thế, thật buồn cười.
Tề Tương Nương khiêu khích cười cười, "R__ắ__n, nh__ư__ng là bi__ế__t c__ắ__n ng__ườ__i, ng__ươ__i c__ầ__n ph__ả__i b__ả__o v__ệ t__ố__t ti__ể__u nha đầ__u kia, n__ế__u có c__ơ h__ộ__i c__ắ__n thêm m__ộ__t cái ở _c__ổ, ng__ươ__i s__ẽ không th__ể c__ứ__u đượ__c nàng n__ữ__a." Nói xong, Tề Tương Nương hứ một tiếng, cuối cùng xoay người đi xa.
Phu tử...
Đỗ Nhược kinh ngạc nhìn thấy xa xa, Thương Thanh Đại đờ đẫn đứng cô độc run run, trái tim, lặng lẽ sinh đau.
Tuy rằng không nghe được hai người ở bên ngoài nói gì, nhưng chỉ cần nhìn vào bóng dáng cô tịch kia của Thương Thanh Đại, Đỗ Nhược liền cảm thấy, mình phải đối xử tốt gấp bội với phu tử, phải cố gắng lớn lên, bảo vệ tốt phu tử.
Thân mình này... Nh__ấ__t đị__nh ph__ả__i đ__i__ề__u d__ưỡ__ng t__ố__t!
Đỗ Nhược âm thầm hạ quyết tâm.
Cuối cùng Thương Thanh Đại trở về, giảng bài khóa sớm xong, trên mặt mang màu ưu sầu lạnh lẽo, giống như mây mù hôm nay, chẳng những không tản ra, ngược lại càng thêm trầm hơn.
"Đ__ô__ng --"_
Tiếng chuông lại vang lên, chín vị đệ tử hi hi ha ha đi ra thư đường.
Trần Thủy Tô vặn vẹo thắt lưng, muốn giúp Đỗ Nhược nhu nhu thắt lưng một cái, Thương Thanh Đại so với Trần Thủy Tô nhanh hơn một bước, _"Phu t__ử?"
"Th__ủ__y Tô, thân mình ti__ể__u Nh__ượ__c c__ầ__n t__ĩ__nh d__ưỡ__ng m__ấ__y ngày, đ__â__y là gi__ấ__y xin phép ngh__ỉ, ng__ươ__i thay ta trình cho ch__ưở__ng s__ự đ__i, ta đư__a ti__ể__u Nh__ượ__c tr__ở v__ề ngh__ỉ ng__ơ__i."
"Vâng, phu t__ử."
Trần Thủy Tô cũng lo lắng thân thể Đỗ Nhược, nghe xong lời Thương Thanh Đại, liền cầm giấy xin phép nghỉ, bay nhanh chạy ra khỏi thư đường.
Thư đường to như vậy, phút chốc chỉ còn lại Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược.
Thương Thanh Đại cúi đầu nhu nhu đầu gối cho Đỗ Nhược, không nói lời nào.
Đỗ Nhược ho nhẹ hai tiếng, ôn nhu vỗ vỗ tay Thương Thanh Đại, "Phu t__ử... Bà ấ__y... Có ph__ả__i... Khi d__ễ ng__ươ__i?"
Động tác Thương Thanh Đại dừng lại, chớp mắt một cái, ngẩng mặt lên, âm thanh băng lãnh nói: "V__ề sau ng__ươ__i cách xa bà ấ__y, nghe không?!"
"Phu t__ử..." Khuôn mặt nhỏ nhắn của Đỗ Nhược tràn ngập đau lòng, nàng kinh ngạc nhìn thấy nước mắt cố nhịn nơi khóe mắt của Thương Thanh Đại,
"Không khóc... Đượ__c không?"
"Ta s__ẽ không khóc! Ta nh__ư th__ế nào có th__ể khóc?!" Thương Thanh Đại cắn răng nói xong, liền nặng nề cúi đầu xuống, giọng nói khàn khàn, "Ti__ể__u Nh__ượ__c, có ph__ả__i hay không th__ấ__y phu t__ử nh__ư ta th__ự__c vô d__ụ__ng?"
"S__ẽ không..."
"...."
Đỗ Nhược lần nữa ôn nhu vỗ vỗ tay Thương Thanh Đại, nhu hòa nói: "Không có phu t__ử... Ta có th__ể là đ__ã ch__ế__t..."
"...."
"Không có phu t__ử... Ta c__ũ__ng không vào đượ__c Linh Xu Vi__ệ__n..."
"...."
"Không có phu t__ử... Ta... Ta..."
"Ti__ể__u Nh__ượ__c..." Thương Thanh Đại đưa tay cầm tay Đỗ Nhược, hơi dùng sức, giọng nói khàn khàn, "Cái gì c__ũ__ng đừ__ng nói n__ữ__a."
Đỗ Nhược gật gật đầu, lại dùng sức động thân mình, đứng lên, nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thương Thanh Đại, "Phu t__ử... N__ế__u là... Ta có th__ể ch__ố__ng đỡ... Đ__i tr__ở v__ề phòng... Ng__ươ__i có th__ể... Có th__ể..." Đỗ Nhược chần chờ nhìn nhìn Thương Thanh Đại, cuối cùng lấy hết dũng khí, nghiêm túc nói, "Có nguy__ệ__n... Tin ta?"
Mâu quang lạnh lẽo của Thương Thanh Đại đột nhiên có một tia ấm áp, nước mắt cố nhịn đột nhiên trào ra vành mắt nhưng giọng vẫn lạnh lùng nói: "Ng__ươ__i ch__ớ c__ậ__y m__ạ__nh!"
Khóe miệng Đỗ Nhược hơi hơi nhoẻn lên, "S__ự ở... B__ở__i vì..." Trên khuôn m__ặ__t nh__ỏ nh__ắ__n qu__ậ__t c__ườ__ng t__ươ__i c__ườ__i càng sâu thêm vài ph__ầ__n, Đỗ Nh__ượ__c hít sâu m__ộ__t h__ơ__i, "Phu t__ử... Ch__ỉ c__ầ__n... Ta có th__ể... Làm đượ__c... Nh__ư v__ậ__y... Chuy__ệ__n khó kh__ă__n h__ơ__n n__ữ__a... Phu t__ử... C__ũ__ng có th__ể làm đượ__c..."
Thương Thanh Đại ảm đạm cười, "Ngã s__ấ__p xu__ố__ng, ta c__ũ__ng s__ẽ không đỡ ng__ươ__i."
"A... Ta có th__ể t__ự mình... Đứ__ng lên..." Đỗ Nhược quay đầu lại cười, bước từng bước đi đến sương phòng của mình, "Phu t__ử... Th__ỉ__nh..."
Thương Thanh Đại yên lặng đi theo Đỗ Nhược chậm rãi đến sương phòng, vài lần nhìn thấy thân người nhỏ bé sắp té ngã, muốn đỡ Đỗ Nhược, rồi lại nhìn thấy tiểu nha đầu cắn răng vịn cột trụ, làm rơi xuống bông tuyết tích tụ trên lan can, tự chống thân mình đứng lên.
Trong lòng Thương Thanh Đại đau xót, lại ấm đến lợi hại, trên mặt nhàn nhạt ý cười nho nhỏ, giống như là ánh dương ấm áp giữa mùa đông, thấm vào tâm can, tràn đầy ấm áp.
Đi theo từ thư đường đến sương phòng, cước trình bất quá chỉ bằng một chén trà nhỏ, nhưng mà đối với Thương Thanh Đại mà nói, đó là một đoạn đường ấm nóng đáng giá.
Cuối cùng tới trước cửa phòng, Đỗ Nhược đẩy cửa phòng ra, lúc này, đột nhiên hai chân suy yếu mềm nhũn, cắm đầu vào trong phòng mất thăng bằng ngã xuống.
"Ti__ể__u Nh__ượ__c!"
Thương Thanh Đại kinh hô một tiếng, vội vàng đưa tay ra kéo Đỗ Nhược vào trong lòng, Thương Thanh Đại không nghĩ tới thân mình Đỗ Nhược thật đúng là gầy yếu, chỉ dùng sức một chút, Đỗ Nhược đã tựa vào ngực của mình.
Đỗ Nhược cảm thấy hai má đụng vào một mảnh mềm mại, trái tim rung lên, toàn thân từ trên xuống dưới như bốc hỏa.
Hai má Thương Thanh Đại cũng đỏ lên, trong lòng nổi lên một tia xấu hổ, một trận lại một trận như sóng triều dâng cao, đột nhiên cảm thấy không khí có chút tối.
Đỗ Nhược vùi đầu trước ngực của Thương Thanh Đại, không dám động đậy, hai tay không biết đặt ở đâu nên buông thõng xuống, lại cảm thấy tư thế như thế này thật sự là xấu hổ muốn chết, quá cấp bách, đành phải nhắm chặt mắt, giả vờ hôn mê, xụi lơ trong lòng ngực Thương Thanh Đại.
"Ti__ể__u Nh__ượ__c!" Thương Thanh Đại kinh hãi, lay lay thân mình Đỗ Nhược, lại không biết càng như vậy càng giống như ôm chặt, khiến cho Đỗ Nhược càng dán sát vào lòng ngực sâu hơn, trong phút chốc, Đỗ Nhược càng hít thở không thông.
Đây là mùi hương trên người của phu tử, đủ để cho Đỗ Nhược say mê, lại càng không dám mở mắt trộm nhìn Thương Thanh Đại một cái.
Thương Thanh Đại ôm Đỗ Nhược đến giường, kiểm tra mạch đập của nàng, mạch tượng đập không những mãnh liệt mà còn bối rối, Thương Thanh Đại như thế nào lại không biết tiểu nha đầu này là ngất thật hay là giả?
Hai gò má nóng rang như bị thiêu đốt càng thêm lợi hại, Thương Thanh Đại nhíu mi, mới vừa rồi quát một câu, giờ nếu vạch trần tiểu nha đầu này, chỉ sợ hai người càng thêm xấu hổ, đành nhịn xuống sự xấu hổ trong lòng, giúp Đỗ Nhược kéo góc chăn, đắp lại.
Nguyên lai ti__ể__u nha đầ__u c__ũ__ng không ph__ả__i th__ậ__t thà gì!
Thương Thanh Đại thầm giận một câu, cố gắng làm cho mình bình tĩnh trở lại mà không biết trên miệng mình là ý cười ngượng ngùng, càng làm tăng thêm nét đẹp trên khuôn mặt.
"Ngh__ỉ ng__ơ__i đ__i, chút n__ữ__a đợ__i Th__ủ__y Tô đế__n cùng ng__ươ__i h__ọ__c bù, ngày mai khảo bài, ta s__ẽ h__ỏ__i ng__ươ__i, n__ế__u đ__á__p sai, nh__ấ__t đị__nh ta s__ẽ ph__ạ__t ng__ươ__i g__ấ__p b__ộ__i!"
Thương Thanh Đại nói xong một câu, bước nhanh đi ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa phòng lại.
Tim còn đập bang bang rung động, Thương Thanh Đại nhìn tuyết bay xa xa, chỉ cảm thấy toàn thân trong ngoài đều ấm, ngay cả tâm trạng lúc nãy cũng nhẹ nhàng đi rất nhiều.
Tiểu Nhược trộm mở một con mắt, ngồi dậy, ngắm nhìn thân ảnh quen thuộc còn in bóng trên cửa phòng, ý cười trên mặt càng sâu hơn ba phần.
Phu tử...
Trái tim Đỗ Nhược yên lặng nhảy một tiếng, hai tay lạnh như băng sờ vào gò má nóng bỏng, nhẹ nhàng mà xoa xoa, muốn làm cho nhiệt nóng trên má mau mau hạ xuống.
"Xong r__ồ__i... Xong r__ồ__i... Phu t__ử có th__ể... t__ứ__c gi__ậ__n không?"
Tiểu Nhược ngồi tại chỗ thất thần trong chốc lát, lúc này mới phản ứng lại, những lời Thương Thanh Đại nói khi nãy, rõ ràng là đã biết mình giả bộ ngủ.
Nguyên bản trái tim đang vui vẻ rạo rực, giây lát sau liền yên tĩnh nặng nề, tiểu Nhược hít một hơi thật sâu, trong đầu không ngừng vang vọng đều là một câu kia của phu tử -- nhất định ta sẽ phạt ngươi gấp bội!
Rốt cục Thương Thanh Đại làm cho lòng mình yên tĩnh lại, nàng cũng hít một hơi thật sâu, ý cười trên mặt cũng phai dần. Thương Thanh Đại quay đầu lại kinh ngack nhìn nhìn cửa phòng, ngón tay đặt lên hoa văn khắc lạnh lẽo, cảm giác lãnh thấu xương đánh úp lại, Thương Thanh Đại khẽ gật đầu, thầm nghĩ: "Ti__ể__u Nh__ượ__c, m__ặ__c k__ệ có bao nhiêu khó kh__ă__n, ta s__ẽ b__ả__o v__ệ ng__ươ__i bình yên ti__ế__n vào Thái Y Vi__ệ__n, ta và ng__ươ__i cùng nhau liên th__ủ, nh__ấ__t đị__nh bắt T__ề T__ươ__ng N__ươ__ng phải tr__ả n__ợ máu cho ta!"
Gió tuyết lại nổi lên, trong lòng Thương Thanh Đại hiểu được, trời đông giá rét năm nay, sẽ mau trôi qua.
Tác gi****ả nói ra suy ngh****ĩ của mình: hoàn ch__ươ__ng ~~~ m__ọ__i ng__ườ__i đợ__i lâu ~~~ Tr__ườ__ng Ng__ư__ng v__ạ__n ph__ầ__n th__ậ__t có l__ỗ__i ~~~ cu__ố__n m__ộ__t k__ế__t thúc. K__ỳ th__ậ__t ti__ể__u Nh__ượ__c v__ẫ__n là có m__ộ__t chút ti__ể__u tà ác, có đ__ú__ng không?