Định Hải Phù Sinh Lục

Chương 136: Quyển 5 - Chương 136

Vào năm Thái Nguyên thứ tám, Phù Kiên dấy binh từ Trường An.

c s

Trần Tinh hôn mê nằm trên xe ngựa bên cạnh, Phùng Thiên Quân vén rèm xe nhìn vào trong, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trần Tinh đang say ngủ.

Vào năm Thái Nguyên thứ tám, Phù Kiên dấy binh từ Trường An.Sáu mươi vạn bộ binh, hai mươi lăm vạn kỵ binh, hai vạn quân thiết kỵ ngự lâm, Trần Tinh lơ lửng trên không, theo sát Phù Kiên, dõi mắt nhìn đại quân bạt ngàn nhìn không thấy điểm cuối.

“Quá nhiều.” Ngay cả Phù Kiên cũng không khỏi thở dài: “Không ngờ hậu duệ Hiên Viên thị lại nhiều tới nhường này.”

_Quỷ Vương cùng Tư Mã Vĩ mặc nguyên bộ giáp của quân Tần, cả hai đang trốn sau lều._Phù Dung được phái đến Thọ Dương, dẫn dắt quân tiên phong chiếm cứ thành Thọ Dương, sau đó đại quân tiếp tục tiến công, trên đồng bằng rộng lớn chật kín ngựa chiến cùng binh lính.

“Cho y vào.” Phù Kiên trầm giọng.

Sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã hỏi: “Kẻ nào?”“Quá nhiều.” Ngay cả Phù Kiên cũng không khỏi thở dài: “Không ngờ hậu duệ Hiên Viên thị lại nhiều tới nhường này.”

Trần Tinh: “Vậy ngươi là gì? Vì sao ngươi cũng có ba hồn bảy phách?”

“Chúng ta giao dịch nhé?” Trần Tinh suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nếu ta cật lực kháng cự, ngươi có muốn ăn ta cũng đâu dễ gì? Lại còn cắn nuốt Tâm Đăng, chẳng lẽ hồn Ma thần của ngươi không bị phỏng sao?”

“Đi đón lũ bạn tới tìm ngươi.” Phù Kiên nói: “Có bạn từ xa tới cũng không nói à?”“Có lẽ trong mắt Ma thần, rừng người đang di chuyển, binh lính như núi biển kia chẳng khác nào con ong cái kiến.” Trần Tinh bay xuống bên cạnh Xi Vưu, gã không dùng cấm thuật với cậu, đường nào thì Trần Tinh cũng không dám trốn, bằng không sẽ bị mạch thiên hút đi.

Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô muốn chết chóc, trong mắt cô, quân Tần giết Tấn hay quân Tấn giết Tần có khác gì nhau?”

Đúng là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng Trần Tinh chợt nhớ tới trái tim sói trong lồng ngực của Do Đa… Cuối cùng cũng hiểu ra tất cả! Chính Vương Tử Dạ đã thử cách này để tìm vật chủ thích hợp cho Xi Vưu, và việc ghép tim của Thương Lang cho Do Đa chính là một phép thử!

Qua thái độ của Phù Kiên, gã chỉ coi mình là thức ăn biết đi, dự định vào lúc nạp đầy oán khí sẽ vận hành pháp trận, tách rời hồn phách ra khỏi cơ thể Phù Kiên rồi nuốt chửng linh hồn của Trần Tinh, Tâm Đăng cùng vòng xoay Triều Tịch, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của mình. Vậy nên gã mặc cho Trần Tinh hỏi dài hỏi ngắn, hầu hết thời gian đều chẳng buồn trả lời.

_ng qua ch_Phù Kiên nhìn đăm đăm vào biển người, dường như đang suy nghĩ. Trần Tinh nhận thấy sau khi Xi Vưu chiếm đoạt cơ thể hoàng đế nhân gian, dường như gã đã có thêm chút nhân tính, không còn là Ma thần chỉ biết phát rồ, hẳn là thất tình lục dục của Phù Kiên đã ảnh hưởng tới gã.

Những thi thể này đều mặc đồ của người Tiên Ti, cũng là tù binh bị giết chết sau khi Mộ Dung Xung tấn công Lạc Dương. Trong hố đã chất thành núi thây.

Tạ An cười ha ha, đáp rằng: “Ta dùng thuật ‘đánh lận con đen’ biến ra một người giống ta, còn đang đánh cờ với Vương Hiến Chi kia kìa, tạm thời chưa phát hiện ra đâu. Thiên Quân, phía Tiêu Sơn còn chưa có tin nữa à?”

Trái lại Quỷ vương gật đầu một cách sảng khoái, còn nói với Tư Mã Vĩ: “Vậy thì, chờ ta về thì mình cùng đi câu cá.”

Nói đoạn, hai mắt Phù Kiên biến đỏ, gã nhìn chòng chọc vào cái hố vạn người kia, oán khí thét gào dồn ào ạt vào hố. Trần Tinh âm thầm kinh hãi, cuối cùng cậu cũng biết lũ Bạt đó từ đâu ra…Chỉ không biết nếu Khổng Tuyên trả lại hồn thứ ba mình đang giữ cho Xi Vưu thì kết quả sẽ như thế nào?

“Ta, Quỷ vương, Ôn Triệt, Tân Viên Bình, Do Đa.” Tư Mã Vĩ đáp: “Năm người.”

Trần Tinh lập tức quay lại hét lên: “Mau dừng tay! Binh chủ! Đã đủ oán khí cho ngươi dùng rồi!”

“Ta đoán ngươi sẽ để ý sự có mặt của ta.” Trần Tinh nhắc nhở kịp thời: “Tốt hơn là ta nên ra ngoài vậy.” Nói đoạn, Trần Tinh xuyên qua màn che và rời khỏi vương trướng.“Không sai.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đã ba nghìn năm, chiến tranh nổ ra triền miên, thế mà vẫn còn vô vàn người, sinh mạng loài người quả là ngoan cường như cỏ dại trên Ly Nguyên.”

Tuy nhiên, quân Tần vừa lui thì lớp trước lấn xuống lớp sau, mệnh lệnh không kịp truyền đến phía sau, nhiều người quay đầu để đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới đằng trước chen xuống đột ngột, hai bên giẫm đạp lên nhau, hỗn loạn ngày càng lớn. Trong lúc tiền tuyến đang giao chiến, quân Tấn phá vỡ tuyến phòng thủ, đồng thời lao tới kỵ binh đang xoay người lùi lại.

ng qua ch

Hạng Thuật xăn tay áo lên, nhìn phù văn trên tay, hắn vung tay một cái liền biến thành hộ pháp Võ thần, trong tay cầm thêm một tấm khiên.Trần Tinh: “Trong mắt ngươi họ là cỏ dại cái kiến, nhưng mỗi người đều có tên có họ, là người đang sống rành rành, cũng có thất tình lục dục giống như Phù Kiên.”

“Đồng của núi Thủ, chẳng qua chỉ là tín niệm mà Hiên Viên thị để lại bảo vệ nhân gian.”

Trần Tinh: “Ế? Ngươi không đánh trận à? Muốn đi đâu thế?”

Tạ An cầm sẵn Thương Lãng châu trong tay, đoạn căn dặn mọi người: “Tạ Huyền vừa qua sông liền dâng nước lên, nếu có Bạt xuất hiện, Thiên Quân tùy thời chú ý triệu hồi cây cối trong rừng, chặn Bạt quân qua sông nhé.”

_l_Phù Kiên cười gằn: “Đều là vật thấp kém giữa đất trời này mà thôi.”

Quân Tần bắt đầu rút lui như thủy triều, Tạ Thạch thấy đối diện giương cờ liền quả quyết ra lệnh: “Nhanh! Toàn thể qua sông!”

_“Ta là vua Hung Nô.” Tiêu Sơn nói: “Xin các bộ tạm thời nghe ta chỉ huy, làm theo quyết định của hộ pháp Võ thần Thuật Luật Không, tiếp theo hành quân cùng Thác Bạt Diễm để tập kích hậu phương của quân Tần.”__Chỉ trong tích tắc, tiền tuyến của quân Tần bỗng dưng đổ vỡ!_Phù Kiên không nói gì, Mộ Dung Xung quỳ trước giường, Phù Kiên ngồi bên trên, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phù Kiên lên tiếng: “Trẫm nhớ rõ tất cả chuyện từ năm ngươi vào cung lúc mười ba tuổi cho tới nay.”“Thực ra ta khá tò mò về việc này.” Trần Tinh hỏi: “Binh chủ, trước đây ngươi cũng từng là con người, đúng chứ?”

Trần Tinh: “Sao ta tìm được? Ta còn chẳng cầm được một tờ giấy.”

Phù Dung ngoái đầu mấy lần nhưng không thấy Phù Kiên đâu, chỉ biết cùng Mộ Dung Thùy và Diêu Trường ba mặt nhìn nhau.“Không.” Mắt Phù Kiên đỏ lên, gã đáp lại bằng chất giọng trầm khàn âm u của Xi Vưu.

Cậu có suy đoán này cũng vì dường như Xi Vưu đã biết trước Vương Tử Dạ sẽ phản bội gã, nhưng lại không biết rằng Vương Mãnh cũng đang tính kế gã. Nguyên nhân là trong ba năm Vạn Pháp quy tịch, việc Vương Mãnh tính kế gã vẫn chưa xảy ra, tất nhiên Xi Vưu không đời nào biết được.

_Tân Viên Bình cùng Ôn Triệt dừng bước ngoài tế đàn.Trần Tinh: “!!!”_Trần Tinh: “Vậy ngươi là gì? Vì sao ngươi cũng có ba hồn bảy phách?”

“Kim Ô rồi sẽ có ngày nhật thực; Thỏ Ngọc sẽ có đêm quy ẩn; sao trời sẽ có đêm biến mất; lửa cháy cũng có lúc lụi tàn…”

Có lẽ vì Trần Tinh đã thành linh hồn nên mới trở nên gần gũi không ít với hai Bạt vương.

Trần Tinh đi ngang qua nơi đóng quân, nhìn quanh một lượt, nghe thấy tiếng ồn xa xa liền biết Mộ Dung Xung đã ám sát thất bại. Đây là tín hiệu mà họ đã thống nhất, nếu Mộ Dung Xung phát hiện Ma tâm ở trong người Phù Kiên, y sẽ tiến hành ám sát để báo cho Trần Tinh. Tất nhiên, chắc chắn lần ám sát này sẽ thất bại, Phù Kiên còn không bị đâm chết chứ huống gì là Xi Vưu? Dĩ nhiên hành động này sẽ gây huyên náo, Trần Tinh sẽ biết tin nhanh thôi.Hóa ra Ôn Triệt và Tân Viên Bình cũng vậy, Trần Tinh ầm thầm ngạc nhiên, làm sao Tư Mã Vĩ xác định được đồng loại? Mà thôi chắc ông ấy có cách riêng của mình.“Không thể để chúng qua sông.” Tạ An nói với mọi người: “Chúng ta phải quyết chiến bên bờ bắc. Trong cuộc chiến này, chắc chắn sẽ có một lượng lớn Bạt quân được sinh ra. Trịnh Luân tập kết những người còn lại, tận dụng nước sông để dựng hàng rào phòng thủ.”Phù Kiên như đang chìm vào hồi ức xa vời, không trả lời Trần Tinh.

Do Đa thống lĩnh Bạt trong núi Tạp La Sát chạy tới đây.

Mà Phù Kiên gần như là điều động toàn bộ binh mã phương bắc, trước khi bị Xi Vưu chiếm xác thì đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến này được mười năm.

Hắn cao giọng: “Đúng vậy, đây là ngọn lửa nung nấu trong trái tim ta, cũng là sự hy sinh và đấu tranh của Tinh Nhi. Lần trước, Tinh Nhi đã dùng ngọn lửa trong tim để luyện hóa bản thân, nhưng lần này, ta mong các ngươi hãy giao ngọn lửa này cho ta, ta có mang theo tín vật để chứa nó. “_“Bạt bên ta!” Tiêu Sơn cao giọng: “Mặc đồ Hung Nô, quấn khăn đỏ đều là Bạt của mình, họ tới giúp ta!”_Trần Tinh: “Được rồi, vậy chúng ta đổi chủ đề, ngươi đã từng yêu ai chưa? Là yêu quái? Hay là loài khác?”

Trần Tinh nhẩm tính với tiến độ của bên Kiến Khang, bây giờ Tạ Thạch và Tạ Huyền chắc chắn đã dẫn quân khởi hành lên bắc, chuẩn bị nghênh chiến với địch. Cậu chỉ không biết nơi họ giao chiến có còn là Phì Thủy nữa hay không.

ẽ có đêm biế

_Nói đoạn, hai mắt Phù Kiên biến đỏ, gã nhìn chòng chọc vào cái hố vạn người kia, oán khí thét gào dồn ào ạt vào hố. Trần Tinh âm thầm kinh hãi, cuối cùng cậu cũng biết lũ Bạt đó từ đâu ra…Phù Kiên sẽ không bố trí lại chứ? Trần Tinh nhất thời căng thẳng._Giây phút ấy, Trần Tinh rõ ràng cảm nhận được mình đang nói chuyện với Ma thần Xi Vưu, bởi vì khí thế trên người Phù Kiên đã không còn là thứ mà con người có thể có được. Oán hận và huyết khí quấn lấy toàn thân như một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt ba hồn bảy phách của Trần Tinh. Dường như Xi Vưu đã rút gần hết ý thức từ mạch địa, gã đè giọng gầm gừ: “Đừng hỏi thêm điều gì, bằng không ngươi không sống nổi cho tới lúc bị ta luyện hóa đâu.”

Hắn cao giọng: “Đúng vậy, đây là ngọn lửa nung nấu trong trái tim ta, cũng là sự hy sinh và đấu tranh của Tinh Nhi. Lần trước, Tinh Nhi đã dùng ngọn lửa trong tim để luyện hóa bản thân, nhưng lần này, ta mong các ngươi hãy giao ngọn lửa này cho ta, ta có mang theo tín vật để chứa nó. “

Tân Viên Bình nói: “Thử xem, bây giờ cũng không tìm được nguyên liệu nào rèn tốt hơn khiên Võ thần.”

Tuy nhiên với hơn triệu người chen lấn trên bình nguyên bờ bắc, liệu ai chịu lắng nghe trong lúc rối loạn? Chỉ nghe bờ bên kia vọng tới một tiếng ầm lớn, nước Phì Thủy dâng cao, theo đà đó, quân Tấn tăng tốc xông qua bờ bắc, tranh giành chỗ đặt chân.

_(*)_Thế là Trần Tinh không nhắc nữa, lại nghĩ đến Vương Tử Dạ – người từng gây ra cho họ vô số rắc rối. Gã cũng từng có người yêu, có tình cảm con người, vậy thì phải chăng Xi Vưu cũng đã từng yêu ai đó? Cũng từng nếm trải cảm giác yêu thương và trân trọng? Nếu thật là vậy, Ma thần đã có điểm yếu.

_“Cho y vào.” Phù Kiên trầm giọng._Song Phù Kiên không muốn trả lời câu hỏi của cậu. Cũng trong tháng đó, họ liên tục hành quân, Phù Kiên không ngủ không nghỉ, sau khi rời Trường An, họ tiến quân về Lạc Dương, chọn một đường trong số bốn cửa, rồi tiếp tục tất bật xuôi nam.

Hóa ra Ôn Triệt và Tân Viên Bình cũng vậy, Trần Tinh ầm thầm ngạc nhiên, làm sao Tư Mã Vĩ xác định được đồng loại? Mà thôi chắc ông ấy có cách riêng của mình.

_t th__Tảng sáng, đại quân khởi hành, Phù Kiên vẫn dừng ngựa chờ ở trung tâm bình nguyên Y Khuyết. Bốn bề vắng lặng, gã im lặng một lúc rồi bỗng phi ngựa đi hướng khác._Binh mã tập trung dưới chân núi Long Môn, Y Khuyết.

“Người đều có tình.” Phù Kiên lạnh lùng nói: “Tình, chính là nhược điểm của các ngươi. Ngươi sẽ đi tin một con kiến, hay tức giận vì con kiến này phản bội ngươi sao?”

_Tạ Thạch lầm bầm: “Không bằng lúc này qua sông.”_Sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã hỏi: “Kẻ nào?”“Các bạn của ngươi…” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đồng bạn của ngươi, đã sẵn sàng đối phó với cô chưa?”

Hạng Thuật xăn tay áo lên, nhìn phù văn trên tay, hắn vung tay một cái liền biến thành hộ pháp Võ thần, trong tay cầm thêm một tấm khiên.

Mộ Dung Xung thở gấp, đáp rằng: “Ngày mai, ngươi sẽ xuôi nam khai chiến, ta muốn… nhìn ngươi lần cuối.”

“Ngươi không cần bận tâm.” Mộ Dung Xung chỉ bảo thế._Phù Dung được phái đến Thọ Dương, dẫn dắt quân tiên phong chiếm cứ thành Thọ Dương, sau đó đại quân tiếp tục tiến công, trên đồng bằng rộng lớn chật kín ngựa chiến cùng binh lính._Trần Tinh không trả lời, Phù Kiên nói tiếp: “Hộ pháp của ngươi đang đúc lại thần binh để đến gặp cô, ngươi lại tách Tâm Đăng ra hợp nhất với kiếm, sau đó ám sát cô, tính toán hay lắm.”

n m

“Bệ hạ.” Vũ Văn Tân trả lời bằng giọng rất bình tĩnh: “Mộ Dung Xung cầu kiến, y chạy ra khỏi trướng, giết không ít ngự lâm quân.”

Hắn cao giọng: “Đúng vậy, đây là ngọn lửa nung nấu trong trái tim ta, cũng là sự hy sinh và đấu tranh của Tinh Nhi. Lần trước, Tinh Nhi đã dùng ngọn lửa trong tim để luyện hóa bản thân, nhưng lần này, ta mong các ngươi hãy giao ngọn lửa này cho ta, ta có mang theo tín vật để chứa nó. “Trần Tinh: “!!!”

Trần Tinh: “Làm sao… các vị trà trộn vào được đây?”

Người chết trong hố đồng loạt sống dậy! Phù Kiên thậm chí không dùng máu Ma thần mà chỉ nhìn thoáng qua!

Tư Mã Vĩ gật đầu, Trần Tinh bỗng hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu Bạt giống các ông?”

_Một trăm mười hai vạn quân là quá nhiều, dù là vùng Trung Nguyên hay Giang Nam, thậm chí chưa từng có lực lượng quân sự nào có thể sánh bằng hôm nay. Lần duy nhất dùng tới trăm vạn người, chính là trận Tần diệt Sở với một trăm vạn quân lực vào sáu trăm năm trước._ệPhù Kiên tháo binh khí đang dắt ngay hông, gã vung nhẹ một cái, Bất Động Như Sơn lập tức biến thành ma thương sắc nhọn.

Trần Tinh nín thinh, theo cậu nhớ, quả thực Xi Vưu gần như chưa bao giờ trực tiếp ra tay, lần duy nhất là ở tế đàn bên bờ Phì Thủy.

Bây giờ Trần Tinh đã biết được đại khái kế hoạch của Xi Vưu, không biết bằng cách nào đó, Xi Vưu đã thu nhỏ quả tim khổng lồ kia và đặt vào ngực Phù Kiên, thay cho trái tim đang đập của gã.“Đã như vậy, cùng tới đây đi.” Phù Kiên trầm giọng: “Cô đỡ cất công truy lùng, tìm giết từng đứa một. Ngươi đã rơi vào tay cô, muốn lấy lại Tâm Đăng thì phải tới gặp cô… Dù có đúc lại Bất Động Như Sơn, ngươi cho rằng hắn làm được sao?”

Phù Kiên tháo binh khí đang dắt ngay hông, gã vung nhẹ một cái, Bất Động Như Sơn lập tức biến thành ma thương sắc nhọn.

_Hạng Thuật cúi đầu nhìn dưới đất, hỏi: “Vì sao?”_Các tướng sĩ đồng loạt hò hét và giơ cao vũ khí. Tiêu Sơn điều khiển Bạch Lang nhảy qua núi, mang theo đội quân tràn trề sinh lực vọt tới chiến trường Phì Thủy.Trần Tinh nói: “Cũng chưa chắc, hẳn ngươi cũng biết việc này đã xảy ra một lần. Ngươi tính trời tính đất, tính toán vẹn toàn, lại không tính được Định Hải châu sẽ vỡ.”

Giông tố ập xuống khe núi, cuộn về hẻm núi phía tây nam như sóng thần. Bạch Lang chở Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dùng vuốt dẫn theo sấm sét bổ mạnh xuống đất.

Cậu có suy đoán này cũng vì dường như Xi Vưu đã biết trước Vương Tử Dạ sẽ phản bội gã, nhưng lại không biết rằng Vương Mãnh cũng đang tính kế gã. Nguyên nhân là trong ba năm Vạn Pháp quy tịch, việc Vương Mãnh tính kế gã vẫn chưa xảy ra, tất nhiên Xi Vưu không đời nào biết được.

Phù Kiên hừ lạnh. Đêm hôm đó, để chờ đợi đại quân, toàn quân đồng loạt hạ trại dưới chân núi Long Môn.

“Huynh ấy có mang theo sáu loại ánh sáng để đúc kiếm không?” Trần Tinh hỏi._“Nếu không phải đã hứa với Phù Kiên.” Hai mắt Phù Kiên lại hóa đỏ, gã gằn từng từ: “Cô đã xé ngươi ra thành từng mảnh từ lâu rồi. Tình và yêu vô vị của loài người các ngươi đúng là trò cười thiên hạ!”_Phù Kiên hừ lạnh. Đêm hôm đó, để chờ đợi đại quân, toàn quân đồng loạt hạ trại dưới chân núi Long Môn.

“Không sai.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đã ba nghìn năm, chiến tranh nổ ra triền miên, thế mà vẫn còn vô vàn người, sinh mạng loài người quả là ngoan cường như cỏ dại trên Ly Nguyên.”

“Không sai.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đã ba nghìn năm, chiến tranh nổ ra triền miên, thế mà vẫn còn vô vàn người, sinh mạng loài người quả là ngoan cường như cỏ dại trên Ly Nguyên.”Trần Tinh nhẩm tính với tiến độ của bên Kiến Khang, bây giờ Tạ Thạch và Tạ Huyền chắc chắn đã dẫn quân khởi hành lên bắc, chuẩn bị nghênh chiến với địch. Cậu chỉ không biết nơi họ giao chiến có còn là Phì Thủy nữa hay không.

Hạng Thuật ngước lên lầm bầm: “Thời gian vô tận, chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt. Hai vị, hôm nay, tại nơi này, không có Tâm Đăng. Ta đứng trước lò đỏ vì một yêu cầu khác, xin hay ban lò lửa này cho ta.”

Phù Dung được phái đến Thọ Dương, dẫn dắt quân tiên phong chiếm cứ thành Thọ Dương, sau đó đại quân tiếp tục tiến công, trên đồng bằng rộng lớn chật kín ngựa chiến cùng binh lính.

_Trong ánh lửa xanh, hai vị thần thời viễn cổ tách ra, mỗi người chiếm giữ một âm một dương, lò lửa dưới vực sâu xoay tròn và bao trùm lấy Hạng Thuật.__Sau đó cậu bình tĩnh nhìn lại, thế mà là Quỷ Vương!Tân Viên Bình nhìn xung quanh, chợt nói: “Cũng không có ai quét dọn.”_Gió đêm thổi qua, một tầng oán khí bao trùm lên đầu hơn tám mươi vạn đại quân.

“Bệ hạ có lệnh.” Binh sĩ truyền lệnh thưa: “Hãy tiến quân ngay! Đừng chậm trễ thời cơ, cứ khai chiến và tùy cơ ứng biến!”

“Nếu không phải đã hứa với Phù Kiên.” Hai mắt Phù Kiên lại hóa đỏ, gã gằn từng từ: “Cô đã xé ngươi ra thành từng mảnh từ lâu rồi. Tình và yêu vô vị của loài người các ngươi đúng là trò cười thiên hạ!”

Mười vạn Bạt chen kín lối đi, bắt đầu giao chiến với quân tiên phong. Thạch Mạt Khôn và Tiểu Thú Lâm Vương Cao Khâu Phu hội họp, lập tức ngừng tiến về trước.“Ngươi quyết định từ bỏ Vương Tử Dạ từ khi nào?” Trần Tinh lại hỏi.

“Nếu không phải đã hứa với Phù Kiên.” Hai mắt Phù Kiên lại hóa đỏ, gã gằn từng từ: “Cô đã xé ngươi ra thành từng mảnh từ lâu rồi. Tình và yêu vô vị của loài người các ngươi đúng là trò cười thiên hạ!”

_Phù Kiên tháo binh khí đang dắt ngay hông, gã vung nhẹ một cái, Bất Động Như Sơn lập tức biến thành ma thương sắc nhọn.Động đất chấn động mười dặm phát ra tiếng nổ xé trời, sấm sét dồn dập quét sạch lũ Bạt trong tích tắc._Dù sao mấy ngày nay cậu cũng không có nơi nào để đi, đành kè kè theo Phù Kiên, không ngừng mở miệng thăm dò gã, muốn gợi gã tiết lộ mấy câu. Cậu khá tò mò về trận đại chiến với Hiên Viên thị vào ba ngàn năm trước, đồng thời hiếu kỳ không biết trong lòng gã đang toan tính gì.

Hạng Thuật cúi đầu nhìn dưới đất, hỏi: “Vì sao?”

Dù sao mấy ngày nay cậu cũng không có nơi nào để đi, đành kè kè theo Phù Kiên, không ngừng mở miệng thăm dò gã, muốn gợi gã tiết lộ mấy câu. Cậu khá tò mò về trận đại chiến với Hiên Viên thị vào ba ngàn năm trước, đồng thời hiếu kỳ không biết trong lòng gã đang toan tính gì.

“Không sai.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đã ba nghìn năm, chiến tranh nổ ra triền miên, thế mà vẫn còn vô vàn người, sinh mạng loài người quả là ngoan cường như cỏ dại trên Ly Nguyên.”

“Yên tâm.” Phùng Thiên Quân thì thầm: “Mọi ngươi nhất định sẽ đưa ngươi về.”_Tạ An cười ha ha, đáp rằng: “Ta dùng thuật ‘đánh lận con đen’ biến ra một người giống ta, còn đang đánh cờ với Vương Hiến Chi kia kìa, tạm thời chưa phát hiện ra đâu. Thiên Quân, phía Tiêu Sơn còn chưa có tin nữa à?”_Qua thái độ của Phù Kiên, gã chỉ coi mình là thức ăn biết đi, dự định vào lúc nạp đầy oán khí sẽ vận hành pháp trận, tách rời hồn phách ra khỏi cơ thể Phù Kiên rồi nuốt chửng linh hồn của Trần Tinh, Tâm Đăng cùng vòng xoay Triều Tịch, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của mình. Vậy nên gã mặc cho Trần Tinh hỏi dài hỏi ngắn, hầu hết thời gian đều chẳng buồn trả lời.

Cuộc hỗn loạn này không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng tới hậu phương. Thế rồi bên doanh Tần bỗng có người la lên: “Quân Tần bại rồi! Quân Tần bại rồi!”

“Ta đoán ngươi sẽ để ý sự có mặt của ta.” Trần Tinh nhắc nhở kịp thời: “Tốt hơn là ta nên ra ngoài vậy.” Nói đoạn, Trần Tinh xuyên qua màn che và rời khỏi vương trướng.

“Kim Ô r

“Chúng ta giao dịch nhé?” Trần Tinh suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nếu ta cật lực kháng cự, ngươi có muốn ăn ta cũng đâu dễ gì? Lại còn cắn nuốt Tâm Đăng, chẳng lẽ hồn Ma thần của ngươi không bị phỏng sao?”“Người đều có tình.” Phù Kiên lạnh lùng nói: “Tình, chính là nhược điểm của các ngươi. Ngươi sẽ đi tin một con kiến, hay tức giận vì con kiến này phản bội ngươi sao?”

Tất nhiên Ôn Triệt đã từng tới đây, dù gì thầy trừ tà cũng có quan hệ sâu xa với nơi này từ năm trăm năm trước. Y bước tới chỗ chân đèn, dẫn dắt linh khí đất trời để châm đèn lên, điện Vạn Yêu bỗng chốc sáng trưng.

Phù Kiên phóng ngựa tới một cái hố lớn ở phía đông Y Khuyết, Trần Tinh lơ lửng trên không, nhìn thấy bên trong có gần trăm ngàn thi thể.

_“Bọn chúng tới rồi.” Hoàn Y báo: “Phù Dung đang ở bờ bên kia, quân tiên phong đã sẵn sàng, chỉ chờ chủ lực của chúng.”_Trần Tinh hoài nghi Xi Vưu đã đoán ra Vương Tử Dạ sẽ phản bội mình kể từ lúc Vạn Pháp phục sinh, do đó đã sớm coi Vương Tử Dạ là con tốt thí. Không chừng gã cũng thông qua pháp thuật ảo diệu nào đó mà thấy được những việc xảy ra trong ba năm ký ức mất đi.

“Đi đón lũ bạn tới tìm ngươi.” Phù Kiên nói: “Có bạn từ xa tới cũng không nói à?”

_Trái lại Quỷ vương gật đầu một cách sảng khoái, còn nói với Tư Mã Vĩ: “Vậy thì, chờ ta về thì mình cùng đi câu cá.”Hạng Thuật nghiêm giọng: “Bắt đầu đi!”_Cậu có suy đoán này cũng vì dường như Xi Vưu đã biết trước Vương Tử Dạ sẽ phản bội gã, nhưng lại không biết rằng Vương Mãnh cũng đang tính kế gã. Nguyên nhân là trong ba năm Vạn Pháp quy tịch, việc Vương Mãnh tính kế gã vẫn chưa xảy ra, tất nhiên Xi Vưu không đời nào biết được.

Tại nơi chạm mặt quân tiên phong, quân Sắc Lặc cùng quân Cao Câu Ly cũng bắt đầu giao chiến với hoạt thi, nhưng lũ hoạt thi cứ cắn xé bừa bãi, mặc dầu sức chiến đấu không mạnh nhưng chặn kín lối đi. Ngay khi Thạch Mạt Khôn và Cao Khâu Phu hạ lệnh rút lui, phía chân trời đột nhiên dậy sấm ầm ầm.

Bên bờ nam, ba người Tạ Thạch, Tạ Huyền cùng Hoàn Y thì chỉ huy tám vạn quân Bắc Phủ của nước Tấn xếp hàng bày trận. Tạ An ẩn náu ở hậu phương, không đối đầu với quân địch.

Phù Kiên sẽ không bố trí lại chứ? Trần Tinh nhất thời căng thẳng.

_Bên bờ nam, ba người Tạ Thạch, Tạ Huyền cùng Hoàn Y thì chỉ huy tám vạn quân Bắc Phủ của nước Tấn xếp hàng bày trận. Tạ An ẩn náu ở hậu phương, không đối đầu với quân địch._Tất nhiên Ôn Triệt đã từng tới đây, dù gì thầy trừ tà cũng có quan hệ sâu xa với nơi này từ năm trăm năm trước. Y bước tới chỗ chân đèn, dẫn dắt linh khí đất trời để châm đèn lên, điện Vạn Yêu bỗng chốc sáng trưng.“Huynh ấy có mang theo sáu loại ánh sáng để đúc kiếm không?” Trần Tinh hỏi.“Ta rất ngạc nhiên, ngươi đã giao dịch gì với Phù Kiên?” Trần Tinh bắt đầu nói lời xã giao: “Mượn thân thể hắn, rồi đối xử tử tế với Mộ Dung Xung à? Như điều kiện trước đây đã bàn với Hạng Thuật? À đúng rồi, ta quên mất ngươi vốn không hề nhớ chuyện lúc Vạn Pháp quy tịch, đa số đều dựa vào suy đoán.”

Dường như qua giấc mơ lần trước, Hạng Thuật đã nghĩ thông suốt tất cả. Lò lửa nhìn như tạo hóa kia, trong đó chứa đựng niềm tin cùng quyết tâm hy sinh của người đúc.

_“Ta đoán ngươi sẽ để ý sự có mặt của ta.” Trần Tinh nhắc nhở kịp thời: “Tốt hơn là ta nên ra ngoài vậy.” Nói đoạn, Trần Tinh xuyên qua màn che và rời khỏi vương trướng._Phù Kiên toan trả lời, nhưng ngoài trướng bỗng vọng tới tiếng quát tháo.

Hạng Thuật nghiêm giọng: “Bắt đầu đi!”

Ở phía đông bắc Thọ Dương, một đội quân khác tập hợp ở đây, lúc chuẩn bị xuôi nam, thám báo hoảng hốt chạy tới: “Xác sống! Toàn là xác sống!”_“Ta cũng thấy vậy.” Tư Mã Vĩ nói._Sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã hỏi: “Kẻ nào?”

Mộ Dung Xung nhất thời không thở nổi, chỉ thấy Phù Kiên giơ tay ném y ra ngoài như sao rơi, đâm vỡ bàn trà phát ra âm thanh ầm ĩ!

Nói đoạn, hai mắt Phù Kiên biến đỏ, gã nhìn chòng chọc vào cái hố vạn người kia, oán khí thét gào dồn ào ạt vào hố. Trần Tinh âm thầm kinh hãi, cuối cùng cậu cũng biết lũ Bạt đó từ đâu ra…

Trần Tinh: “!!!”Một khắc sau, bầy Bạt tranh nhau trèo ra khỏi hố, đẩy nhanh tốc độ về phía đông bắc, trăm ngàn hoạt thi đồng thời lao tới cuối bình nguyên.“Bệ hạ.” Vũ Văn Tân trả lời bằng giọng rất bình tĩnh: “Mộ Dung Xung cầu kiến, y chạy ra khỏi trướng, giết không ít ngự lâm quân.”

Một trăm mười hai vạn quân là quá nhiều, dù là vùng Trung Nguyên hay Giang Nam, thậm chí chưa từng có lực lượng quân sự nào có thể sánh bằng hôm nay. Lần duy nhất dùng tới trăm vạn người, chính là trận Tần diệt Sở với một trăm vạn quân lực vào sáu trăm năm trước.

Chỉ không biết nếu Khổng Tuyên trả lại hồn thứ ba mình đang giữ cho Xi Vưu thì kết quả sẽ như thế nào?“Cho y vào.” Phù Kiên trầm giọng.

Phù Kiên phóng ngựa tới một cái hố lớn ở phía đông Y Khuyết, Trần Tinh lơ lửng trên không, nhìn thấy bên trong có gần trăm ngàn thi thể.Mộ Dung Xung bị giải vào vương trướng trong lúc thở hổn hển, y ngẩng đầu dò xét Phù Kiên, Phù Kiên ra hiệu cho thuộc hạ lui ra ngoài.

Hắn cao giọng: “Đúng vậy, đây là ngọn lửa nung nấu trong trái tim ta, cũng là sự hy sinh và đấu tranh của Tinh Nhi. Lần trước, Tinh Nhi đã dùng ngọn lửa trong tim để luyện hóa bản thân, nhưng lần này, ta mong các ngươi hãy giao ngọn lửa này cho ta, ta có mang theo tín vật để chứa nó. “

_Dù sao thì lúc đấy, Vương Tử Dạ lẫn Xi Vưu đều không biết Hạng Thuật chính là Định Hải Châu, càng không biết sự hiện hữu của Tâm Đăng… Bây giờ việc quan trọng nhất là phải truyền tin này đi, báo cho Hạng Thuật biết… Trần Tinh đang mải suy nghĩ, một giọng nói bỗng cất lên: “Đại trừ tà.”_Trên vuốt Tiêu Sơn vẫn còn phóng ra sấm sét, Thạch Mạt Khôn lập tức nhận ra nó, lập tức hét lên: “Vua của Hung Nô.”Trần Tinh đứng một bên quan sát, tuy biết Mộ Dung Xung không thấy mình nhưng vẫn có chút căng thẳng.

“Không.” Mắt Phù Kiên đỏ lên, gã đáp lại bằng chất giọng trầm khàn âm u của Xi Vưu.

Phù Dung nhận lệnh, liền ra chỉ thị: “Toàn quân lui về sau ba dặm!”

; cThạch Mạt Khôn hét lên: “Hãy sẵn sàng cho trận chiến, toàn quân phá vỡ tuyến phòng thủ!”“Tại sao không trốn?” Phù Kiên hiếm khi mở miệng hỏi.

Sáu mươi vạn bộ binh, hai mươi lăm vạn kỵ binh, hai vạn quân thiết kỵ ngự lâm, Trần Tinh lơ lửng trên không, theo sát Phù Kiên, dõi mắt nhìn đại quân bạt ngàn nhìn không thấy điểm cuối.

_Tân Viên Bình dẫn linh khí đất trời hội tụ vào pháp trận dưới đất: “Ra đây, chỉ có ngươi mới mở được Đài Đúc Kiếm.”Khi Phù Kiên siết tay lại, tầng tầng lớp lớp xương trắng và máu thịt hội tụ ở trung tâm, một tế đàn bằng xương trắng cao mười trượng được dựng ầm ầm chọc thẳng lên trời!_Mộ Dung Xung thở gấp, đáp rằng: “Ngày mai, ngươi sẽ xuôi nam khai chiến, ta muốn… nhìn ngươi lần cuối.”

Song Phù Kiên không muốn trả lời câu hỏi của cậu. Cũng trong tháng đó, họ liên tục hành quân, Phù Kiên không ngủ không nghỉ, sau khi rời Trường An, họ tiến quân về Lạc Dương, chọn một đường trong số bốn cửa, rồi tiếp tục tất bật xuôi nam.

_“Quá nhiều!” Cao Khâu Phu xông lên gò đất cao, liếc xuống rồi ra lệnh: “Vòng qua!”_Sắc mặt Phù Kiên lập tức thả lỏng, Mộ Dung Xung từ tốn đứng dậy, nhìn Phù Kiên với vẻ hồ nghi, nghiêm nghị bảo: “Rốt cục ngươi… có phải hắn không?”

Trong ánh lửa xanh, hai vị thần thời viễn cổ tách ra, mỗi người chiếm giữ một âm một dương, lò lửa dưới vực sâu xoay tròn và bao trùm lấy Hạng Thuật.

“Đ_Quân Tần bắt đầu rút lui như thủy triều, Tạ Thạch thấy đối diện giương cờ liền quả quyết ra lệnh: “Nhanh! Toàn thể qua sông!”Mộ Dung Xung nhất thời không thở nổi, chỉ thấy Phù Kiên giơ tay ném y ra ngoài như sao rơi, đâm vỡ bàn trà phát ra âm thanh ầm ĩ!_Phù Kiên không nói gì, Mộ Dung Xung quỳ trước giường, Phù Kiên ngồi bên trên, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phù Kiên lên tiếng: “Trẫm nhớ rõ tất cả chuyện từ năm ngươi vào cung lúc mười ba tuổi cho tới nay.”

Tạ Thạch lầm bầm: “Không bằng lúc này qua sông.”

Đại quân của Phù Kiên như mây đen cuồn cuộn tràn về bờ bắc Phì Thủy, rồi dừng lại cách bờ mười bước. Ngựa hí vang, lớp sau đẩy lớp trước khiến đội hình rối loạn, suýt nữa đã đẩy binh sĩ phe mình xuống sông.

_Trần Tinh: “Sao ta tìm được? Ta còn chẳng cầm được một tờ giấy.”_Mộ Dung Xung bất giác run lên, y tiến về trước, nhẹ nhàng cởi đế bào của Phù Kiên, đồng thời cởi cúc áo ngay hầu kết của gã.

Mà Phù Kiên gần như là điều động toàn bộ binh mã phương bắc, trước khi bị Xi Vưu chiếm xác thì đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến này được mười năm.

Cùng lúc đó, Tạ An và Phùng Thiên Quân thành lập đội đứng ở phía sau.

Trần Tinh: “…”

_Thạch Mạt Khôn hét lên: “Hãy sẵn sàng cho trận chiến, toàn quân phá vỡ tuyến phòng thủ!”_Tân Viên Bình cùng Ôn Triệt dừng bước ngoài tế đàn.“Cho y vào.” Phù Kiên trầm giọng.“Ta đoán ngươi sẽ để ý sự có mặt của ta.” Trần Tinh nhắc nhở kịp thời: “Tốt hơn là ta nên ra ngoài vậy.” Nói đoạn, Trần Tinh xuyên qua màn che và rời khỏi vương trướng.

Trên vuốt Tiêu Sơn vẫn còn phóng ra sấm sét, Thạch Mạt Khôn lập tức nhận ra nó, lập tức hét lên: “Vua của Hung Nô.”

Chỉ không biết nếu Khổng Tuyên trả lại hồn thứ ba mình đang giữ cho Xi Vưu thì kết quả sẽ như thế nào?

Mộ Dung Xung quỳ một gối bên giường, cởi áo ngoài của Phù Kiên ra, thấy trên ngực trái của gã có một vết thối rữa, cứ như có người mổ ngực moi tim gã ra, lắp một trái tim khác vào.

Tư Mã Vĩ: “Võ thần nhờ bọn ta tới bảo vệ ngươi trước.”

Trần Tinh: “Vậy ngươi là gì? Vì sao ngươi cũng có ba hồn bảy phách?”

_Trong ánh lửa xanh, hai vị thần thời viễn cổ tách ra, mỗi người chiếm giữ một âm một dương, lò lửa dưới vực sâu xoay tròn và bao trùm lấy Hạng Thuật._Tân Viên Bình nói: “Thử xem, bây giờ cũng không tìm được nguyên liệu nào rèn tốt hơn khiên Võ thần.”_Hạng Thuật nghiêm giọng: “Bắt đầu đi!”_Đoạn, Mộ Dung Xung móc ra dao găm, nhưng Phù Kiên còn hành động nhanh hơn, tay phải bóp cổ y, tay trái giữ chặt con dao găm, lưỡi dao sắc bén đâm thủng lòng bàn tay gã khiến máu đen tuôn ra.

Hoàn Y chợt nhớ ra một việc, bèn nói: “Tạ đại nhân, ngài ra tiền tuyến đốc thúc tác chiến, còn hậu phương thì sao ạ? Ngộ nhỡ bệ hạ cho truyền mà không có ai, chẳng phải sẽ rắc rối lắm sao?”

“Bạt bên ta!” Tiêu Sơn cao giọng: “Mặc đồ Hung Nô, quấn khăn đỏ đều là Bạt của mình, họ tới giúp ta!”

“Người kế thừa Bất Động Như Sơn…” Ôn Triệt nói: “Và người nắm giữ Tâm Đăng là người được chọn để trừ ma. Dù sao thì người giết được Thiên Ma vào năm đó – hai vị thần Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng đã lựa chọn trong số các người phàm.”

Trần Tinh: “Vậy ngươi là gì? Vì sao ngươi cũng có ba hồn bảy phách?”“Nếu không phải đã hứa với Phù Kiên.” Hai mắt Phù Kiên lại hóa đỏ, gã gằn từng từ: “Cô đã xé ngươi ra thành từng mảnh từ lâu rồi. Tình và yêu vô vị của loài người các ngươi đúng là trò cười thiên hạ!”

p ch

Trần Tinh: “…”Mộ Dung Xung nhất thời không thở nổi, chỉ thấy Phù Kiên giơ tay ném y ra ngoài như sao rơi, đâm vỡ bàn trà phát ra âm thanh ầm ĩ!

“Hối hả sang sông chém giết thì còn gì vui nữa!” Tiếng Tạ Huyền vọng tới từ xa: “Phù Kiên! Chi bằng dọn ra một khoảng đất trống, chờ bọn ta qua Phì Thủy, cùng các ngươi sống mái tới cùng, thế nào?!”

_Bây giờ Trần Tinh đã biết được đại khái kế hoạch của Xi Vưu, không biết bằng cách nào đó, Xi Vưu đã thu nhỏ quả tim khổng lồ kia và đặt vào ngực Phù Kiên, thay cho trái tim đang đập của gã._Quỷ vương quan sát Trần Tinh, lúc trước gia nhập sở trừ tà, gã gần như không nói chuyện với bất kỳ ai. Trần Tinh từng hỏi gã tới từ đâu, khi còn sống là người phương nào, Quỷ vương không trả lời, bình thường chỉ đi với Tư Mã Vĩ, thế mà lần này lại chủ động trò chuyện với cậu?“Ngươi quyết định từ bỏ Vương Tử Dạ từ khi nào?” Trần Tinh lại hỏi.Trần Tinh đi ngang qua nơi đóng quân, nhìn quanh một lượt, nghe thấy tiếng ồn xa xa liền biết Mộ Dung Xung đã ám sát thất bại. Đây là tín hiệu mà họ đã thống nhất, nếu Mộ Dung Xung phát hiện Ma tâm ở trong người Phù Kiên, y sẽ tiến hành ám sát để báo cho Trần Tinh. Tất nhiên, chắc chắn lần ám sát này sẽ thất bại, Phù Kiên còn không bị đâm chết chứ huống gì là Xi Vưu? Dĩ nhiên hành động này sẽ gây huyên náo, Trần Tinh sẽ biết tin nhanh thôi.

Hạng Thuật bước lên tế đàn, trong ánh lửa rực sáng, bóng dáng của một vị thần cổ đại sáng lên.

nhân gian.”

“Ai tới dọn?” Ôn Triệt hỏi ngược lại: “Yêu quái hả?”Quỷ vương quá oai phong nên dễ bị nhận ra, vì vậy Trần Tinh thì thầm vài câu, nhờ Quỷ vương nhanh chóng thông báo với Tạ An, rồi lại chợt nhớ đa phần thần thức của Xi Vưu đã phân tán vào mạch địa, chẳng phải gã sẽ biết rõ mọi việc ở Thần Châu ư? Do đó Trần Tinh đổi sang ám chỉ: “Làm phiền ông rồi Quỷ vương, mau giúp ta chuyển lời, ông ở chỗ này thì giấu đầu hở đuôi quá.”“Nếu không ở trên người hắn thì sao?” Trong giấc mơ, Trần Tinh hỏi Mộ Dung Xung với vẻ hoài nghi.

“Sắp rồi.” Phùng Thiên Quân đáp.

_“Làm sao đây?” Phù Dung không tin nổi: “Đánh sao?”__“Nếu không ở trên người hắn thì sao?” Trong giấc mơ, Trần Tinh hỏi Mộ Dung Xung với vẻ hoài nghi._Trần Tinh nín thinh, theo cậu nhớ, quả thực Xi Vưu gần như chưa bao giờ trực tiếp ra tay, lần duy nhất là ở tế đàn bên bờ Phì Thủy.“Ngươi không cần bận tâm.” Mộ Dung Xung chỉ bảo thế.

Trần Tinh: “Sao ta tìm được? Ta còn chẳng cầm được một tờ giấy.”

Phù Kiên toan trả lời, nhưng ngoài trướng bỗng vọng tới tiếng quát tháo.

Dường như qua giấc mơ lần trước, Hạng Thuật đã nghĩ thông suốt tất cả. Lò lửa nhìn như tạo hóa kia, trong đó chứa đựng niềm tin cùng quyết tâm hy sinh của người đúc._ẽ có đêm biế_Bây giờ Trần Tinh đã biết được đại khái kế hoạch của Xi Vưu, không biết bằng cách nào đó, Xi Vưu đã thu nhỏ quả tim khổng lồ kia và đặt vào ngực Phù Kiên, thay cho trái tim đang đập của gã.

l

Dưới sự quan sát của Trần Tinh, tuyến phòng thủ một trăm mười hai vạn quân Tần bỗng chốc sụp đổ, vô số tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, oán khí bao trùm khắp thế gian.

Tại bờ bắc Phì Thủy.ảĐúng là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng Trần Tinh chợt nhớ tới trái tim sói trong lồng ngực của Do Đa… Cuối cùng cũng hiểu ra tất cả! Chính Vương Tử Dạ đã thử cách này để tìm vật chủ thích hợp cho Xi Vưu, và việc ghép tim của Thương Lang cho Do Đa chính là một phép thử!

Tân Viên Bình nhìn xung quanh, chợt nói: “Cũng không có ai quét dọn.”

Quỷ Vương cùng Tư Mã Vĩ mặc nguyên bộ giáp của quân Tần, cả hai đang trốn sau lều.

Thác Bạt Diễm phóng ngựa chạy theo Tiêu Sơn.Dù sao thì lúc đấy, Vương Tử Dạ lẫn Xi Vưu đều không biết Hạng Thuật chính là Định Hải Châu, càng không biết sự hiện hữu của Tâm Đăng… Bây giờ việc quan trọng nhất là phải truyền tin này đi, báo cho Hạng Thuật biết… Trần Tinh đang mải suy nghĩ, một giọng nói bỗng cất lên: “Đại trừ tà.”

Dù sao mấy ngày nay cậu cũng không có nơi nào để đi, đành kè kè theo Phù Kiên, không ngừng mở miệng thăm dò gã, muốn gợi gã tiết lộ mấy câu. Cậu khá tò mò về trận đại chiến với Hiên Viên thị vào ba ngàn năm trước, đồng thời hiếu kỳ không biết trong lòng gã đang toan tính gì.

“Ta rất ngạc nhiên, ngươi đã giao dịch gì với Phù Kiên?” Trần Tinh bắt đầu nói lời xã giao: “Mượn thân thể hắn, rồi đối xử tử tế với Mộ Dung Xung à? Như điều kiện trước đây đã bàn với Hạng Thuật? À đúng rồi, ta quên mất ngươi vốn không hề nhớ chuyện lúc Vạn Pháp quy tịch, đa số đều dựa vào suy đoán.”

“Huynh ấy có mang theo sáu loại ánh sáng để đúc kiếm không?” Trần Tinh hỏi.

_Trần Tinh: “Sao ta tìm được? Ta còn chẳng cầm được một tờ giấy.”_Trần Tinh sợ tới mức hét lên: “Ngươi muốn hù chết người à!”

Cùng lúc đấy, Tạ Thạch rời bỏ thành Thọ Dương, ra bờ nam Phì Thủy chỉnh đốn quân ngũ, Tạ An cùng Phùng Thiên Quân chỉ huy tất cả thầy trừ tà Kiến Khang gia nhập đội ngũ quân Tấn. Qua xem xét toàn diện của Tạ An, bọn Tạ Thạch bắt đầu hoài nghi, dường như những sự việc này từng xảy ra trong mơ, và cũng đã thực sự xảy ra.

Tư Mã Vĩ luôn tỏ ra ai oán với mũ sắt, bèn tìm mũ giáp đội lên đầu, ngồi ở một bên. Trần Tinh thấy có vẻ Phù Kiên cũng không định tới tìm cậu, bèn ngồi xuống kế bên Tư Mã Vĩ.

“Chúng… muốn đi đâu?” Trần Tinh hỏi với giọng run rẩy.

_“Các bạn của ngươi…” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đồng bạn của ngươi, đã sẵn sàng đối phó với cô chưa?”__Quỷ Vương cùng Tư Mã Vĩ mặc nguyên bộ giáp của quân Tần, cả hai đang trốn sau lều._Sau đó cậu bình tĩnh nhìn lại, thế mà là Quỷ Vương!

Song Phù Kiên chẳng hề để tâm, một tay gã khống chế Trần Tinh, tay kia vung cao, hai mắt sẫm máu. Chỉ trong chốc lát, gió lốc nổi lên, hai vạn ngự lâm quân gấp rút quay đầu, thế nhưng cuồng phong đã cuốn lấy binh sĩ phe mình, cuốn luôn cả vũ khí trên người, mưa đao điên cuồng bay múa, máu văng tứ tung, chẳng mấy chốc đã tạo thành cơn lốc máu.

Nói đoạn, Hạng Thuật vung tay lên, đối mặt với lò lửa rực đỏ.Quỷ Vương cùng Tư Mã Vĩ mặc nguyên bộ giáp của quân Tần, cả hai đang trốn sau lều.

Nghe vậy, ngự lâm quân đồng loạt quay đầu, nhìn Phù Kiên với vẻ hoảng sợ.“Là ‘hù chết quỷ’.” Quỷ Vương đính chính: “Ngươi đã là quỷ hồn rồi.”

“Yên tâm.” Phùng Thiên Quân thì thầm: “Mọi ngươi nhất định sẽ đưa ngươi về.”

_“Không sai.” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đã ba nghìn năm, chiến tranh nổ ra triền miên, thế mà vẫn còn vô vàn người, sinh mạng loài người quả là ngoan cường như cỏ dại trên Ly Nguyên.”Cuộc hỗn loạn này không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng tới hậu phương. Thế rồi bên doanh Tần bỗng có người la lên: “Quân Tần bại rồi! Quân Tần bại rồi!”_Trần Tinh: “…”

Phù Dung nhận lệnh, liền ra chỉ thị: “Toàn quân lui về sau ba dặm!”

_Sắc mặt Phù Kiên lập tức thả lỏng, Mộ Dung Xung từ tốn đứng dậy, nhìn Phù Kiên với vẻ hồ nghi, nghiêm nghị bảo: “Rốt cục ngươi… có phải hắn không?”__“Lò lửa này, là nơi cất chứa yêu hận của ngươi.” Tia ý thức còn sót lại của vị thần cổ Bất Động Minh Vương lên tiếng: “Cùng với chấp niệm và không cam lòng.”_Tư Mã Vĩ chen lời: “Là quỷ thì không bị hù chết được đâu.”

_Phù Kiên cười gằn: “Đều là vật thấp kém giữa đất trời này mà thôi.”__Các thầy trừ tà chạy như bay ra bờ, gió bão nổi lên, nước sông dâng cao hình thành một bức tường khổng lồ._Trần Tinh: “Làm sao… các vị trà trộn vào được đây?”

Tư Mã Vĩ: “Võ thần nhờ bọn ta tới bảo vệ ngươi trước.”

“Đi đón lũ bạn tới tìm ngươi.” Phù Kiên nói: “Có bạn từ xa tới cũng không nói à?”Quỷ vương quan sát Trần Tinh, lúc trước gia nhập sở trừ tà, gã gần như không nói chuyện với bất kỳ ai. Trần Tinh từng hỏi gã tới từ đâu, khi còn sống là người phương nào, Quỷ vương không trả lời, bình thường chỉ đi với Tư Mã Vĩ, thế mà lần này lại chủ động trò chuyện với cậu?

_“Đừng xếp đội nữa!” Hoàn Y quyết định nhanh chóng: “Cơ hội tốt! Bộ binh xung phong! Cho chúng nếm mùi lợi hại rồi tính sau!”_Có lẽ vì Trần Tinh đã thành linh hồn nên mới trở nên gần gũi không ít với hai Bạt vương.

Dù sao thì lúc đấy, Vương Tử Dạ lẫn Xi Vưu đều không biết Hạng Thuật chính là Định Hải Châu, càng không biết sự hiện hữu của Tâm Đăng… Bây giờ việc quan trọng nhất là phải truyền tin này đi, báo cho Hạng Thuật biết… Trần Tinh đang mải suy nghĩ, một giọng nói bỗng cất lên: “Đại trừ tà.”

i b

“Chúng… muốn đi đâu?” Trần Tinh hỏi với giọng run rẩy.“Ừm.” Quỷ vương nói: “Trà trộn vào.”

Ôn Triệt cùng Tân Viên Bình theo sau Hạng Thuật vào điện Vạn Yêu. Hạng Thuật ngẩng đầu lên dò xét khoảng không trong điện, nó còn toát lên vẻ cô quạnh hơn những gì hắn gặp trong mơ.

Trần Tinh: “Ế? Ngươi không đánh trận à? Muốn đi đâu thế?”Trần Tinh thầm nhủ ta hỏi “làm sao” cơ mà, sao ông đáp một nẻo vậy. Nhưng việc này không còn quan trọng, cậu hỏi tiếp: “Mọi người thì sao? Tình hình thế nào?”

“Chúng ta giao dịch nhé?” Trần Tinh suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nếu ta cật lực kháng cự, ngươi có muốn ăn ta cũng đâu dễ gì? Lại còn cắn nuốt Tâm Đăng, chẳng lẽ hồn Ma thần của ngươi không bị phỏng sao?”

_“Quá nhiều!” Cao Khâu Phu xông lên gò đất cao, liếc xuống rồi ra lệnh: “Vòng qua!”_Quỷ vương: “Võ thần của ngươi tới Nhược Nhĩ Cái rồi.”

“Đã như vậy, cùng tới đây đi.” Phù Kiên trầm giọng: “Cô đỡ cất công truy lùng, tìm giết từng đứa một. Ngươi đã rơi vào tay cô, muốn lấy lại Tâm Đăng thì phải tới gặp cô… Dù có đúc lại Bất Động Như Sơn, ngươi cho rằng hắn làm được sao?”

Giây phút ấy, Trần Tinh rõ ràng cảm nhận được mình đang nói chuyện với Ma thần Xi Vưu, bởi vì khí thế trên người Phù Kiên đã không còn là thứ mà con người có thể có được. Oán hận và huyết khí quấn lấy toàn thân như một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt ba hồn bảy phách của Trần Tinh. Dường như Xi Vưu đã rút gần hết ý thức từ mạch địa, gã đè giọng gầm gừ: “Đừng hỏi thêm điều gì, bằng không ngươi không sống nổi cho tới lúc bị ta luyện hóa đâu.”

_Trần Tinh đứng một bên quan sát, tuy biết Mộ Dung Xung không thấy mình nhưng vẫn có chút căng thẳng._là tín ni“Huynh ấy có mang theo sáu loại ánh sáng để đúc kiếm không?” Trần Tinh hỏi.

Các thầy trừ tà chạy như bay ra bờ, gió bão nổi lên, nước sông dâng cao hình thành một bức tường khổng lồ.

ỏTư Mã Vĩ: “Võ thần nhờ bọn ta tới bảo vệ ngươi trước.”

Trần Tinh sợ tới mức hét lên: “Ngươi muốn hù chết người à!”

Trần Tinh: “Làm sao… các vị trà trộn vào được đây?”

“Quá nhiều.” Ngay cả Phù Kiên cũng không khỏi thở dài: “Không ngờ hậu duệ Hiên Viên thị lại nhiều tới nhường này.”Mười vạn Bạt chen kín lối đi, bắt đầu giao chiến với quân tiên phong. Thạch Mạt Khôn và Tiểu Thú Lâm Vương Cao Khâu Phu hội họp, lập tức ngừng tiến về trước.Quỷ vương quá oai phong nên dễ bị nhận ra, vì vậy Trần Tinh thì thầm vài câu, nhờ Quỷ vương nhanh chóng thông báo với Tạ An, rồi lại chợt nhớ đa phần thần thức của Xi Vưu đã phân tán vào mạch địa, chẳng phải gã sẽ biết rõ mọi việc ở Thần Châu ư? Do đó Trần Tinh đổi sang ám chỉ: “Làm phiền ông rồi Quỷ vương, mau giúp ta chuyển lời, ông ở chỗ này thì giấu đầu hở đuôi quá.”

Hán việt: Độ hà vị tế, kích kỳ trung lưu. Nghĩa là nhắm thời cơ tấn công quân địch lúc chúng qua sông giữa chừng, khiến kẻ thù không thể dàn trận mà đánh, tự rối loạn đội hình. Nên ý Phù Kiên là quân Tần không qua sông nữa mà để quân Tấn qua.

Ôn Triệt cùng Tân Viên Bình theo sau Hạng Thuật vào điện Vạn Yêu. Hạng Thuật ngẩng đầu lên dò xét khoảng không trong điện, nó còn toát lên vẻ cô quạnh hơn những gì hắn gặp trong mơ.

Trần Tinh hôn mê nằm trên xe ngựa bên cạnh, Phùng Thiên Quân vén rèm xe nhìn vào trong, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trần Tinh đang say ngủ.“Ta cũng thấy vậy.” Tư Mã Vĩ nói.

_Có lẽ vì Trần Tinh đã thành linh hồn nên mới trở nên gần gũi không ít với hai Bạt vương._Trái lại Quỷ vương gật đầu một cách sảng khoái, còn nói với Tư Mã Vĩ: “Vậy thì, chờ ta về thì mình cùng đi câu cá.”

“Tất cả, chỉ mới là bắt đầu.” Hai mắt gã tràn đầy tơ máu, Phù Kiên từ tốn bảo: “Giãy giụa nữa đi, la hét nữa đi, giải phóng máu Ma thần kế thừa từ người ta, chém giết cho ta…”

_Khi Phù Kiên siết tay lại, tầng tầng lớp lớp xương trắng và máu thịt hội tụ ở trung tâm, một tế đàn bằng xương trắng cao mười trượng được dựng ầm ầm chọc thẳng lên trời!__Trần Tinh: “Trong mắt ngươi họ là cỏ dại cái kiến, nhưng mỗi người đều có tên có họ, là người đang sống rành rành, cũng có thất tình lục dục giống như Phù Kiên.”_Tư Mã Vĩ cũng gật đầu, hai Bạt vương đặt nấm đấm trước ngực rồi cúi người chào nhau.

đ

“Người kế thừa Bất Động Như Sơn…” Ôn Triệt nói: “Và người nắm giữ Tâm Đăng là người được chọn để trừ ma. Dù sao thì người giết được Thiên Ma vào năm đó – hai vị thần Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng đã lựa chọn trong số các người phàm.”

Tư Mã Vĩ luôn tỏ ra ai oán với mũ sắt, bèn tìm mũ giáp đội lên đầu, ngồi ở một bên. Trần Tinh thấy có vẻ Phù Kiên cũng không định tới tìm cậu, bèn ngồi xuống kế bên Tư Mã Vĩ.

Trần Tinh nghĩ bụng đã là lúc nào rồi còn đi câu cá, đúng là mấy ông làm Bạt nên việc loài người chết sạch cũng chẳng liên quan tới mình. Tư Mã Vĩ chợt bảo: “Tìm giúp ta một mũ sắt.”

Phù Kiên phóng ngựa tới một cái hố lớn ở phía đông Y Khuyết, Trần Tinh lơ lửng trên không, nhìn thấy bên trong có gần trăm ngàn thi thể.

Trần Tinh: “Ế? Ngươi không đánh trận à? Muốn đi đâu thế?”

Trần Tinh: “Được rồi, vậy chúng ta đổi chủ đề, ngươi đã từng yêu ai chưa? Là yêu quái? Hay là loài khác?”Trần Tinh: “Sao ta tìm được? Ta còn chẳng cầm được một tờ giấy.”

Trần Tinh chỉ đường cho Tư Mã Vĩ, kêu ông không cần lo cho an nguy của mình, ít nhất trước khi khai chiến Xi Vưu sẽ không làm gì cậu. Thay vào đó, cậu lo cho Tư Mã Vĩ và Quỷ vương hơn. Nhưng nếu Hạng Thuật đã chuẩn bị xong xuôi và kêu họ tới đây, có lẽ vì Xi Vưu không thể phát hiện hơi thở của Bạt, không tới mức khiến gã cảnh giác.

Tư Mã Vĩ luôn tỏ ra ai oán với mũ sắt, bèn tìm mũ giáp đội lên đầu, ngồi ở một bên. Trần Tinh thấy có vẻ Phù Kiên cũng không định tới tìm cậu, bèn ngồi xuống kế bên Tư Mã Vĩ.

Tư Mã Vĩ gật đầu, Trần Tinh bỗng hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu Bạt giống các ông?”

“Cho nên mới cần oán khí để luyện hóa ngươi.” Phù Kiên bình tĩnh nói: “Ngươi không có quyền bàn điều kiện giao dịch.”

Phù Kiên: “Có phải các ngươi luôn cảm thấy, cô không có quá nhiều ‘pháp lực’ không?”“Cuối cùng ông cũng tìm được đồng loại.” Trần Tinh nói: “Chúc mừng nhé.”

Các tướng sĩ đồng loạt hò hét và giơ cao vũ khí. Tiêu Sơn điều khiển Bạch Lang nhảy qua núi, mang theo đội quân tràn trề sinh lực vọt tới chiến trường Phì Thủy.

_Song Phù Kiên không muốn trả lời câu hỏi của cậu. Cũng trong tháng đó, họ liên tục hành quân, Phù Kiên không ngủ không nghỉ, sau khi rời Trường An, họ tiến quân về Lạc Dương, chọn một đường trong số bốn cửa, rồi tiếp tục tất bật xuôi nam._Tư Mã Vĩ gật đầu, Trần Tinh bỗng hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu Bạt giống các ông?”

“Ta, Quỷ vương, Ôn Triệt, Tân Viên Bình, Do Đa.” Tư Mã Vĩ đáp: “Năm người.”

“Hối hả sang sông chém giết thì còn gì vui nữa!” Tiếng Tạ Huyền vọng tới từ xa: “Phù Kiên! Chi bằng dọn ra một khoảng đất trống, chờ bọn ta qua Phì Thủy, cùng các ngươi sống mái tới cùng, thế nào?!”

Hóa ra Ôn Triệt và Tân Viên Bình cũng vậy, Trần Tinh ầm thầm ngạc nhiên, làm sao Tư Mã Vĩ xác định được đồng loại? Mà thôi chắc ông ấy có cách riêng của mình.

Quỷ vương quan sát Trần Tinh, lúc trước gia nhập sở trừ tà, gã gần như không nói chuyện với bất kỳ ai. Trần Tinh từng hỏi gã tới từ đâu, khi còn sống là người phương nào, Quỷ vương không trả lời, bình thường chỉ đi với Tư Mã Vĩ, thế mà lần này lại chủ động trò chuyện với cậu?

Phù Kiên nhìn đăm đăm vào biển người, dường như đang suy nghĩ. Trần Tinh nhận thấy sau khi Xi Vưu chiếm đoạt cơ thể hoàng đế nhân gian, dường như gã đã có thêm chút nhân tính, không còn là Ma thần chỉ biết phát rồ, hẳn là thất tình lục dục của Phù Kiên đã ảnh hưởng tới gã.

Tuy nhiên với hơn triệu người chen lấn trên bình nguyên bờ bắc, liệu ai chịu lắng nghe trong lúc rối loạn? Chỉ nghe bờ bên kia vọng tới một tiếng ầm lớn, nước Phì Thủy dâng cao, theo đà đó, quân Tấn tăng tốc xông qua bờ bắc, tranh giành chỗ đặt chân.“Còn một người nữa…” Trần Tinh thì thào: “Là sư huynh ta, hôm khác sẽ giới thiệu huynh ấy với ông… Không, bây giờ cũng được mà, ông đi gặp huynh ấy đi, ta phải về chỗ binh chủ tránh cho gã hoài nghi.”

Trần Tinh nhẩm tính với tiến độ của bên Kiến Khang, bây giờ Tạ Thạch và Tạ Huyền chắc chắn đã dẫn quân khởi hành lên bắc, chuẩn bị nghênh chiến với địch. Cậu chỉ không biết nơi họ giao chiến có còn là Phì Thủy nữa hay không.

_Ngay sau đó, một nhóm khác chợt tràn vào từ bên ngoài hẻm núi, dẫn đầu là công chúa Thanh Hà mặc quân trang mang theo hai vạn quân Tiên Ti cuối cùng, nàng hét lên: “Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn! Đại vương Cao Khâu Phu! Theo ta qua hẻm núi!”_Trần Tinh chỉ đường cho Tư Mã Vĩ, kêu ông không cần lo cho an nguy của mình, ít nhất trước khi khai chiến Xi Vưu sẽ không làm gì cậu. Thay vào đó, cậu lo cho Tư Mã Vĩ và Quỷ vương hơn. Nhưng nếu Hạng Thuật đã chuẩn bị xong xuôi và kêu họ tới đây, có lẽ vì Xi Vưu không thể phát hiện hơi thở của Bạt, không tới mức khiến gã cảnh giác.

“Bệ hạ.” Vũ Văn Tân trả lời bằng giọng rất bình tĩnh: “Mộ Dung Xung cầu kiến, y chạy ra khỏi trướng, giết không ít ngự lâm quân.”_Phù Dung ngoái đầu mấy lần nhưng không thấy Phù Kiên đâu, chỉ biết cùng Mộ Dung Thùy và Diêu Trường ba mặt nhìn nhau._Dù có ngang nhiên đứng trước mặt Xi Vưu, ắt hẳn đối với gã cũng chỉ là mấy con kiến đang vẫy râu, chẳng đáng để bận tâm.

có ngày nh

_Ôn Triệt: “Ta luôn cảm thấy không khả thi, thôi bỏ đi.”_Trần Tinh quay về vương trướng của Phù Kiên, cả đêm Phù Kiên chỉ ngồi yên đó, mãi tới hừng đông gã mới đứng dậy, đoạn bảo: “Xuất phát.”

“Nếu không ở trên người hắn thì sao?” Trong giấc mơ, Trần Tinh hỏi Mộ Dung Xung với vẻ hoài nghi.

Trần Tinh: “Đây là trận chiến có số lượng người đông đảo nhất trong ngàn năm qua, không, phải là từ trước tới nay mới đúng. Binh chủ, trận Phản Tuyền năm đó của các ngươi chắc cũng chẳng quy mô bằng này.”

“Chúng… muốn đi đâu?” Trần Tinh hỏi với giọng run rẩy.

_ủTrần Tinh nín thinh, theo cậu nhớ, quả thực Xi Vưu gần như chưa bao giờ trực tiếp ra tay, lần duy nhất là ở tế đàn bên bờ Phì Thủy._Phù Kiên: “Xua một bầy kiến hôi ra chiến trường luôn rất phiền toái, may mà đây chỉ là kế sách tạm thời. Chỉ cần cắn nuốt ngươi sẽ không cần rườm rà thế nữa. Sau khi luyện được Tâm Đăng hắc ám, ta sẽ khiến cho nhân tộc, thậm chí chim chóc thú dữ cắn giết lẫn nhau, muốn bao nhiêu oán khí liền có bấy nhiêu.”

Mộ Dung Xung nhất thời không thở nổi, chỉ thấy Phù Kiên giơ tay ném y ra ngoài như sao rơi, đâm vỡ bàn trà phát ra âm thanh ầm ĩ!

Ba đại quân rời khỏi hẻm núi, tập hợp dưới núi trọi. Tiêu Sơn cưỡi sói trong trang phục thầy trừ tà, nó vọt lên đầu trận hô to: “Đại Thiền Vu Sắc Lặc xuyên! Tiểu Thú Lâm Vương! Công chúa Thanh Hà! Hỡi tướng sĩ ba quân!”“Chúng ta giao dịch nhé?” Trần Tinh suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nếu ta cật lực kháng cự, ngươi có muốn ăn ta cũng đâu dễ gì? Lại còn cắn nuốt Tâm Đăng, chẳng lẽ hồn Ma thần của ngươi không bị phỏng sao?”“Chúng ta giao dịch nhé?” Trần Tinh suy nghĩ một thoáng rồi nói: “Nếu ta cật lực kháng cự, ngươi có muốn ăn ta cũng đâu dễ gì? Lại còn cắn nuốt Tâm Đăng, chẳng lẽ hồn Ma thần của ngươi không bị phỏng sao?”

Trần Tinh nói: “Cũng chưa chắc, hẳn ngươi cũng biết việc này đã xảy ra một lần. Ngươi tính trời tính đất, tính toán vẹn toàn, lại không tính được Định Hải châu sẽ vỡ.”

Các tướng sĩ đồng loạt hò hét và giơ cao vũ khí. Tiêu Sơn điều khiển Bạch Lang nhảy qua núi, mang theo đội quân tràn trề sinh lực vọt tới chiến trường Phì Thủy.“Cho nên mới cần oán khí để luyện hóa ngươi.” Phù Kiên bình tĩnh nói: “Ngươi không có quyền bàn điều kiện giao dịch.”

Gió đêm thổi qua, một tầng oán khí bao trùm lên đầu hơn tám mươi vạn đại quân.

“Đồng của núi Thủ, chẳng qua chỉ là tín niệm mà Hiên Viên thị để lại bảo vệ nhân gian.”

_Dù có ngang nhiên đứng trước mặt Xi Vưu, ắt hẳn đối với gã cũng chỉ là mấy con kiến đang vẫy râu, chẳng đáng để bận tâm._Trần Tinh sợ tới mức hét lên: “Ngươi muốn hù chết người à!”Tảng sáng, đại quân khởi hành, Phù Kiên vẫn dừng ngựa chờ ở trung tâm bình nguyên Y Khuyết. Bốn bề vắng lặng, gã im lặng một lúc rồi bỗng phi ngựa đi hướng khác.

Dãy Nhược Nhĩ Cái mịt mù, giao long đáp xuống cao nguyên, Hạng Thuật nhảy xuống đất.

Tạ An cầm sẵn Thương Lãng châu trong tay, đoạn căn dặn mọi người: “Tạ Huyền vừa qua sông liền dâng nước lên, nếu có Bạt xuất hiện, Thiên Quân tùy thời chú ý triệu hồi cây cối trong rừng, chặn Bạt quân qua sông nhé.”

Phù Kiên như đang chìm vào hồi ức xa vời, không trả lời Trần Tinh.

Nói đoạn, Hạng Thuật vung tay lên, đối mặt với lò lửa rực đỏ.Ba đại quân rời khỏi hẻm núi, tập hợp dưới núi trọi. Tiêu Sơn cưỡi sói trong trang phục thầy trừ tà, nó vọt lên đầu trận hô to: “Đại Thiền Vu Sắc Lặc xuyên! Tiểu Thú Lâm Vương! Công chúa Thanh Hà! Hỡi tướng sĩ ba quân!”Trần Tinh: “Ế? Ngươi không đánh trận à? Muốn đi đâu thế?”

Tại nơi ngự lâm quân trấn giữ, bộ binh và kỵ binh đứng đầy trên bình nguyên bờ bắc Phì Thủy, hậu phương thì đông nghìn nghịt. Phù Kiên đột nhiên ấn tay lên người, mọi người nghệch mặt dòm nhau, không biết hoàng đế đang bày trò gì, chỉ có Trần Tinh biết rõ Xi Vưu đang giữ chặt tay cậu, dù cho cậu sức mạnh ngàn vạn cũng chẳng đời nào giãy ra được.

Vào năm Thái Nguyên thứ tám, Phù Kiên dấy binh từ Trường An.

_“Bệ hạ có lệnh.” Binh sĩ truyền lệnh thưa: “Hãy tiến quân ngay! Đừng chậm trễ thời cơ, cứ khai chiến và tùy cơ ứng biến!”_Phù Kiên sẽ không bố trí lại chứ? Trần Tinh nhất thời căng thẳng.

Quân Tần bắt đầu rút lui như thủy triều, Tạ Thạch thấy đối diện giương cờ liền quả quyết ra lệnh: “Nhanh! Toàn thể qua sông!”

_Mộ Dung Xung bị giải vào vương trướng trong lúc thở hổn hển, y ngẩng đầu dò xét Phù Kiên, Phù Kiên ra hiệu cho thuộc hạ lui ra ngoài.__Trần Tinh: “Đây là trận chiến có số lượng người đông đảo nhất trong ngàn năm qua, không, phải là từ trước tới nay mới đúng. Binh chủ, trận Phản Tuyền năm đó của các ngươi chắc cũng chẳng quy mô bằng này.”_Phù Kiên phóng ngựa tới một cái hố lớn ở phía đông Y Khuyết, Trần Tinh lơ lửng trên không, nhìn thấy bên trong có gần trăm ngàn thi thể.

“Tới rồi!” Tạ An quát: “Giao bờ nam lại cho các ngươi! Chăm sóc cho Trần Tinh!”

_Hạng Thuật bước lên tế đàn, trong ánh lửa rực sáng, bóng dáng của một vị thần cổ đại sáng lên.__Cuộc hỗn loạn này không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng tới hậu phương. Thế rồi bên doanh Tần bỗng có người la lên: “Quân Tần bại rồi! Quân Tần bại rồi!”_Những thi thể này đều mặc đồ của người Tiên Ti, cũng là tù binh bị giết chết sau khi Mộ Dung Xung tấn công Lạc Dương. Trong hố đã chất thành núi thây.

Phù Kiên không nói gì, Mộ Dung Xung quỳ trước giường, Phù Kiên ngồi bên trên, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phù Kiên lên tiếng: “Trẫm nhớ rõ tất cả chuyện từ năm ngươi vào cung lúc mười ba tuổi cho tới nay.”

Bây giờ Trần Tinh đã biết được đại khái kế hoạch của Xi Vưu, không biết bằng cách nào đó, Xi Vưu đã thu nhỏ quả tim khổng lồ kia và đặt vào ngực Phù Kiên, thay cho trái tim đang đập của gã.

Tuy nhiên, quân Tần vừa lui thì lớp trước lấn xuống lớp sau, mệnh lệnh không kịp truyền đến phía sau, nhiều người quay đầu để đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới đằng trước chen xuống đột ngột, hai bên giẫm đạp lên nhau, hỗn loạn ngày càng lớn. Trong lúc tiền tuyến đang giao chiến, quân Tấn phá vỡ tuyến phòng thủ, đồng thời lao tới kỵ binh đang xoay người lùi lại.“Đã như vậy, cùng tới đây đi.” Phù Kiên trầm giọng: “Cô đỡ cất công truy lùng, tìm giết từng đứa một. Ngươi đã rơi vào tay cô, muốn lấy lại Tâm Đăng thì phải tới gặp cô… Dù có đúc lại Bất Động Như Sơn, ngươi cho rằng hắn làm được sao?”Phù Kiên: “Có phải các ngươi luôn cảm thấy, cô không có quá nhiều ‘pháp lực’ không?”

“Ngươi quyết định từ bỏ Vương Tử Dạ từ khi nào?” Trần Tinh lại hỏi.

Cùng lúc đấy, Tạ Thạch rời bỏ thành Thọ Dương, ra bờ nam Phì Thủy chỉnh đốn quân ngũ, Tạ An cùng Phùng Thiên Quân chỉ huy tất cả thầy trừ tà Kiến Khang gia nhập đội ngũ quân Tấn. Qua xem xét toàn diện của Tạ An, bọn Tạ Thạch bắt đầu hoài nghi, dường như những sự việc này từng xảy ra trong mơ, và cũng đã thực sự xảy ra.Trần Tinh nín thinh, theo cậu nhớ, quả thực Xi Vưu gần như chưa bao giờ trực tiếp ra tay, lần duy nhất là ở tế đàn bên bờ Phì Thủy.

Tuy nhiên với hơn triệu người chen lấn trên bình nguyên bờ bắc, liệu ai chịu lắng nghe trong lúc rối loạn? Chỉ nghe bờ bên kia vọng tới một tiếng ầm lớn, nước Phì Thủy dâng cao, theo đà đó, quân Tấn tăng tốc xông qua bờ bắc, tranh giành chỗ đặt chân.

Sắc mặt Phù Kiên lập tức thả lỏng, Mộ Dung Xung từ tốn đứng dậy, nhìn Phù Kiên với vẻ hồ nghi, nghiêm nghị bảo: “Rốt cục ngươi… có phải hắn không?”

“Không ai thắng được cô.” Phù Kiên nói: “Dù có là trận Phản Tuyền, hôm nay ngươi sẽ vinh dự được thấy. Vương Hợi bất quá chỉ là mượn sức mạnh của cô mà thôi.”

Thác Bạt Diễm phóng ngựa chạy theo Tiêu Sơn.

_ấ__Tất nhiên Ôn Triệt đã từng tới đây, dù gì thầy trừ tà cũng có quan hệ sâu xa với nơi này từ năm trăm năm trước. Y bước tới chỗ chân đèn, dẫn dắt linh khí đất trời để châm đèn lên, điện Vạn Yêu bỗng chốc sáng trưng.__Mộ Dung Xung bất giác run lên, y tiến về trước, nhẹ nhàng cởi đế bào của Phù Kiên, đồng thời cởi cúc áo ngay hầu kết của gã._Nói đoạn, hai mắt Phù Kiên biến đỏ, gã nhìn chòng chọc vào cái hố vạn người kia, oán khí thét gào dồn ào ạt vào hố. Trần Tinh âm thầm kinh hãi, cuối cùng cậu cũng biết lũ Bạt đó từ đâu ra…

Mộ Dung Xung bị giải vào vương trướng trong lúc thở hổn hển, y ngẩng đầu dò xét Phù Kiên, Phù Kiên ra hiệu cho thuộc hạ lui ra ngoài.

_“Cho nên mới cần oán khí để luyện hóa ngươi.” Phù Kiên bình tĩnh nói: “Ngươi không có quyền bàn điều kiện giao dịch.”_Người chết trong hố đồng loạt sống dậy! Phù Kiên thậm chí không dùng máu Ma thần mà chỉ nhìn thoáng qua!

Từ ngày mình rời sư môn, những bí ẩn về Bạt cuối cùng cũng được giải đáp… Đó là sức mạnh của Ma thần, Vương Tử Dạ cũng chỉ là người xử lý mà thôi.

Giây phút ấy, Trần Tinh rõ ràng cảm nhận được mình đang nói chuyện với Ma thần Xi Vưu, bởi vì khí thế trên người Phù Kiên đã không còn là thứ mà con người có thể có được. Oán hận và huyết khí quấn lấy toàn thân như một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt ba hồn bảy phách của Trần Tinh. Dường như Xi Vưu đã rút gần hết ý thức từ mạch địa, gã đè giọng gầm gừ: “Đừng hỏi thêm điều gì, bằng không ngươi không sống nổi cho tới lúc bị ta luyện hóa đâu.”

Bên bờ Phì Thủy, Phù Dung trông về phía đối diện không có bao nhiêu người, chỉ cần ra lệnh cho đại quân tấn công qua sông cũng đủ giẫm chết đối phương. Thế nhưng đúng vào lúc này, Tạ Huyền chợt bước ra khỏi đám đông, nói với Phù Dung:

Một khắc sau, bầy Bạt tranh nhau trèo ra khỏi hố, đẩy nhanh tốc độ về phía đông bắc, trăm ngàn hoạt thi đồng thời lao tới cuối bình nguyên.

_Trần Tinh đứng một bên quan sát, tuy biết Mộ Dung Xung không thấy mình nhưng vẫn có chút căng thẳng.__“Cuối cùng ông cũng tìm được đồng loại.” Trần Tinh nói: “Chúc mừng nhé.”_ủ“Chúng… muốn đi đâu?” Trần Tinh hỏi với giọng run rẩy.

“Lò lửa này, là nơi cất chứa yêu hận của ngươi.” Tia ý thức còn sót lại của vị thần cổ Bất Động Minh Vương lên tiếng: “Cùng với chấp niệm và không cam lòng.”

Trần Tinh: “Trong mắt ngươi họ là cỏ dại cái kiến, nhưng mỗi người đều có tên có họ, là người đang sống rành rành, cũng có thất tình lục dục giống như Phù Kiên.”

“Ai tới dọn?” Ôn Triệt hỏi ngược lại: “Yêu quái hả?”“Đi đón lũ bạn tới tìm ngươi.” Phù Kiên nói: “Có bạn từ xa tới cũng không nói à?”

i s

_Tại nơi ngự lâm quân trấn giữ, bộ binh và kỵ binh đứng đầy trên bình nguyên bờ bắc Phì Thủy, hậu phương thì đông nghìn nghịt. Phù Kiên đột nhiên ấn tay lên người, mọi người nghệch mặt dòm nhau, không biết hoàng đế đang bày trò gì, chỉ có Trần Tinh biết rõ Xi Vưu đang giữ chặt tay cậu, dù cho cậu sức mạnh ngàn vạn cũng chẳng đời nào giãy ra được.__Gió đêm thổi qua, một tầng oán khí bao trùm lên đầu hơn tám mươi vạn đại quân._Trần Tinh hoài nghi Xi Vưu đã đoán ra Vương Tử Dạ sẽ phản bội mình kể từ lúc Vạn Pháp phục sinh, do đó đã sớm coi Vương Tử Dạ là con tốt thí. Không chừng gã cũng thông qua pháp thuật ảo diệu nào đó mà thấy được những việc xảy ra trong ba năm ký ức mất đi.Trần Tinh nhất thời cảm thấy không ổn.

Tại bờ bắc Phì Thủy.

“Các bạn của ngươi…” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đồng bạn của ngươi, đã sẵn sàng đối phó với cô chưa?”

Trần Tinh nhất thời cảm thấy không ổn.

_a cháy cũng có lúc l_Trên đường từ Lạc Dương tới Thọ Dương, đại quân bắt đầu khởi hành, dốc toàn bộ sức và tràn ra như nước lũ vỡ đê. Thế trận như tổ kiến bị sụp, nhuốm lấy hơi thở binh đao từ thời cổ đại, dưới sự lãnh đạo của ông tổ giết chóc, đoàn quân đồng loạt tràn xuống Giang Nam.

Trần Tinh quan sát tiền tuyến, chỉ thấy quân Tấn dâng trào như sóng biển, còn quân Tần thì từ từ lùi lại như thủy triều rút, nhưng dần dà, quân Tần bắt đầu chen chúc xô đẩy, lớp trước lấn xuống lớp sau, chật kín trong lúc hoảng loạn, phương xa có người la lên: “Đừng lùi nữa! Hết chỗ rồi!”Cùng lúc đấy, Tạ Thạch rời bỏ thành Thọ Dương, ra bờ nam Phì Thủy chỉnh đốn quân ngũ, Tạ An cùng Phùng Thiên Quân chỉ huy tất cả thầy trừ tà Kiến Khang gia nhập đội ngũ quân Tấn. Qua xem xét toàn diện của Tạ An, bọn Tạ Thạch bắt đầu hoài nghi, dường như những sự việc này từng xảy ra trong mơ, và cũng đã thực sự xảy ra.

Cùng lúc đấy, Tạ Thạch rời bỏ thành Thọ Dương, ra bờ nam Phì Thủy chỉnh đốn quân ngũ, Tạ An cùng Phùng Thiên Quân chỉ huy tất cả thầy trừ tà Kiến Khang gia nhập đội ngũ quân Tấn. Qua xem xét toàn diện của Tạ An, bọn Tạ Thạch bắt đầu hoài nghi, dường như những sự việc này từng xảy ra trong mơ, và cũng đã thực sự xảy ra.

Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô muốn chết chóc, trong mắt cô, quân Tần giết Tấn hay quân Tấn giết Tần có khác gì nhau?”“Không thể để chúng qua sông.” Tạ An nói với mọi người: “Chúng ta phải quyết chiến bên bờ bắc. Trong cuộc chiến này, chắc chắn sẽ có một lượng lớn Bạt quân được sinh ra. Trịnh Luân tập kết những người còn lại, tận dụng nước sông để dựng hàng rào phòng thủ.”

_Chỉ không biết nếu Khổng Tuyên trả lại hồn thứ ba mình đang giữ cho Xi Vưu thì kết quả sẽ như thế nào?_Tạ Thạch lầm bầm: “Không bằng lúc này qua sông.”

Dường như qua giấc mơ lần trước, Hạng Thuật đã nghĩ thông suốt tất cả. Lò lửa nhìn như tạo hóa kia, trong đó chứa đựng niềm tin cùng quyết tâm hy sinh của người đúc.

Quỷ vương: “Võ thần của ngươi tới Nhược Nhĩ Cái rồi.”_p lôi đình, s_đ“Bọn chúng tới rồi.” Hoàn Y báo: “Phù Dung đang ở bờ bên kia, quân tiên phong đã sẵn sàng, chỉ chờ chủ lực của chúng.”

Song Phù Kiên chẳng hề để tâm, một tay gã khống chế Trần Tinh, tay kia vung cao, hai mắt sẫm máu. Chỉ trong chốc lát, gió lốc nổi lên, hai vạn ngự lâm quân gấp rút quay đầu, thế nhưng cuồng phong đã cuốn lấy binh sĩ phe mình, cuốn luôn cả vũ khí trên người, mưa đao điên cuồng bay múa, máu văng tứ tung, chẳng mấy chốc đã tạo thành cơn lốc máu.m mà Hiên Viên th“Khai chiến sớm?” Tạ Huyền: “Phe ta có thầy trừ tà.”

Qua thái độ của Phù Kiên, gã chỉ coi mình là thức ăn biết đi, dự định vào lúc nạp đầy oán khí sẽ vận hành pháp trận, tách rời hồn phách ra khỏi cơ thể Phù Kiên rồi nuốt chửng linh hồn của Trần Tinh, Tâm Đăng cùng vòng xoay Triều Tịch, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của mình. Vậy nên gã mặc cho Trần Tinh hỏi dài hỏi ngắn, hầu hết thời gian đều chẳng buồn trả lời.

“Đã như vậy, cùng tới đây đi.” Phù Kiên trầm giọng: “Cô đỡ cất công truy lùng, tìm giết từng đứa một. Ngươi đã rơi vào tay cô, muốn lấy lại Tâm Đăng thì phải tới gặp cô… Dù có đúc lại Bất Động Như Sơn, ngươi cho rằng hắn làm được sao?”

Những thi thể này đều mặc đồ của người Tiên Ti, cũng là tù binh bị giết chết sau khi Mộ Dung Xung tấn công Lạc Dương. Trong hố đã chất thành núi thây.m ch“Không.” Tạ An lắc đầu: “Không được, phơi thây đầy đất chỉ tổ gia tăng oán khí.”

“Lò lửa này, là nơi cất chứa yêu hận của ngươi.” Tia ý thức còn sót lại của vị thần cổ Bất Động Minh Vương lên tiếng: “Cùng với chấp niệm và không cam lòng.”

“Quá nhiều.” Ngay cả Phù Kiên cũng không khỏi thở dài: “Không ngờ hậu duệ Hiên Viên thị lại nhiều tới nhường này.”

“Vẫn còn Bạt!” Vua Cao Câu Ly giật mình, chợt thấy phía sau Thác Bạt Diễm vẫn còn rất nhiều Bạt._“Tại sao không trốn?” Phù Kiên hiếm khi mở miệng hỏi.__“Không.” Tạ An lắc đầu: “Không được, phơi thây đầy đất chỉ tổ gia tăng oán khí.”_Hoàn Y chợt nhớ ra một việc, bèn nói: “Tạ đại nhân, ngài ra tiền tuyến đốc thúc tác chiến, còn hậu phương thì sao ạ? Ngộ nhỡ bệ hạ cho truyền mà không có ai, chẳng phải sẽ rắc rối lắm sao?”

Tạ An cười ha ha, đáp rằng: “Ta dùng thuật ‘đánh lận con đen’ biến ra một người giống ta, còn đang đánh cờ với Vương Hiến Chi kia kìa, tạm thời chưa phát hiện ra đâu. Thiên Quân, phía Tiêu Sơn còn chưa có tin nữa à?”

a núi Th

Dù sao thì lúc đấy, Vương Tử Dạ lẫn Xi Vưu đều không biết Hạng Thuật chính là Định Hải Châu, càng không biết sự hiện hữu của Tâm Đăng… Bây giờ việc quan trọng nhất là phải truyền tin này đi, báo cho Hạng Thuật biết… Trần Tinh đang mải suy nghĩ, một giọng nói bỗng cất lên: “Đại trừ tà.”“Sắp rồi.” Phùng Thiên Quân đáp.

“Vẫn còn Bạt!” Vua Cao Câu Ly giật mình, chợt thấy phía sau Thác Bạt Diễm vẫn còn rất nhiều Bạt.

_Ngự lâm quân bắt đầu náo loạn, Vũ Văn Tân lập tức ra lệnh: “Mau ngăn lại! Đang làm gì thế! Định trốn à?!”_Tại nơi chạm mặt quân tiên phong, quân Sắc Lặc cùng quân Cao Câu Ly cũng bắt đầu giao chiến với hoạt thi, nhưng lũ hoạt thi cứ cắn xé bừa bãi, mặc dầu sức chiến đấu không mạnh nhưng chặn kín lối đi. Ngay khi Thạch Mạt Khôn và Cao Khâu Phu hạ lệnh rút lui, phía chân trời đột nhiên dậy sấm ầm ầm.Dãy Nhược Nhĩ Cái mịt mù, giao long đáp xuống cao nguyên, Hạng Thuật nhảy xuống đất.

“Còn một người nữa…” Trần Tinh thì thào: “Là sư huynh ta, hôm khác sẽ giới thiệu huynh ấy với ông… Không, bây giờ cũng được mà, ông đi gặp huynh ấy đi, ta phải về chỗ binh chủ tránh cho gã hoài nghi.”

Phù Kiên: “Có phải các ngươi luôn cảm thấy, cô không có quá nhiều ‘pháp lực’ không?”

“Kim Ô rÔn Triệt cùng Tân Viên Bình theo sau Hạng Thuật vào điện Vạn Yêu. Hạng Thuật ngẩng đầu lên dò xét khoảng không trong điện, nó còn toát lên vẻ cô quạnh hơn những gì hắn gặp trong mơ.

_Cả người Hạng Thuật sáng lên, ánh sáng truyền vào pháp trận trong điện Vạn Yêu, khi cổng chính mở ra, cảnh tượng trong khe sâu giống hệt trong mơ, đài Đúc Kiếm bay lên, lửa xanh bao trùm đất trời vây quanh vực sâu, một lối đi bằng đá lơ lửng dẫn tới tế đàn ở giữa đài Đúc Kiếm.__Giây phút ấy, Trần Tinh rõ ràng cảm nhận được mình đang nói chuyện với Ma thần Xi Vưu, bởi vì khí thế trên người Phù Kiên đã không còn là thứ mà con người có thể có được. Oán hận và huyết khí quấn lấy toàn thân như một bàn tay khổng lồ đang bóp chặt ba hồn bảy phách của Trần Tinh. Dường như Xi Vưu đã rút gần hết ý thức từ mạch địa, gã đè giọng gầm gừ: “Đừng hỏi thêm điều gì, bằng không ngươi không sống nổi cho tới lúc bị ta luyện hóa đâu.”_Chỉ khác là Khổng Tuyên lẽ ra phải ở đây đã mất tích.

Thạch Mạt Khôn hét lên: “Hãy sẵn sàng cho trận chiến, toàn quân phá vỡ tuyến phòng thủ!”

_Bộ binh Tấn đặt chân lên bờ bắc trong tình trạng áo giáp ướt sũng, chưa kịp chỉnh lại đội ngũ đã phát động tấn công về phía quân Tần. Phù Dung quát lên: “Kỵ binh sẵn sàng! Xung phong!”_Tuy nhiên với hơn triệu người chen lấn trên bình nguyên bờ bắc, liệu ai chịu lắng nghe trong lúc rối loạn? Chỉ nghe bờ bên kia vọng tới một tiếng ầm lớn, nước Phì Thủy dâng cao, theo đà đó, quân Tấn tăng tốc xông qua bờ bắc, tranh giành chỗ đặt chân.Tân Viên Bình nhìn xung quanh, chợt nói: “Cũng không có ai quét dọn.”

Hạng Thuật cúi đầu nhìn dưới đất, hỏi: “Vì sao?”

ẽTất nhiên Ôn Triệt đã từng tới đây, dù gì thầy trừ tà cũng có quan hệ sâu xa với nơi này từ năm trăm năm trước. Y bước tới chỗ chân đèn, dẫn dắt linh khí đất trời để châm đèn lên, điện Vạn Yêu bỗng chốc sáng trưng.

Mười vạn Bạt chen kín lối đi, bắt đầu giao chiến với quân tiên phong. Thạch Mạt Khôn và Tiểu Thú Lâm Vương Cao Khâu Phu hội họp, lập tức ngừng tiến về trước.

Cậu có suy đoán này cũng vì dường như Xi Vưu đã biết trước Vương Tử Dạ sẽ phản bội gã, nhưng lại không biết rằng Vương Mãnh cũng đang tính kế gã. Nguyên nhân là trong ba năm Vạn Pháp quy tịch, việc Vương Mãnh tính kế gã vẫn chưa xảy ra, tất nhiên Xi Vưu không đời nào biết được.Trần Tinh chỉ đường cho Tư Mã Vĩ, kêu ông không cần lo cho an nguy của mình, ít nhất trước khi khai chiến Xi Vưu sẽ không làm gì cậu. Thay vào đó, cậu lo cho Tư Mã Vĩ và Quỷ vương hơn. Nhưng nếu Hạng Thuật đã chuẩn bị xong xuôi và kêu họ tới đây, có lẽ vì Xi Vưu không thể phát hiện hơi thở của Bạt, không tới mức khiến gã cảnh giác.“Ai tới dọn?” Ôn Triệt hỏi ngược lại: “Yêu quái hả?”

“Sấm chớp lôi đình, sẽ có đêm u ám; cốt lân chập chờn, sẽ có lúc phân tán.”

Tân Viên Bình giải thích: “Năm đó có rất nhiều người tu hành ở đây và thờ phụng Khổng Tước Đại Minh Vương… Hiện giờ không biết người đang trốn ở đâu, may mà bí mật đã được che giấu trong suốt ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch, bị phát hiện thì có mà nguy to.”

Mọi người toan xuống ngựa, Tiêu Sơn lại giơ cao Thương Khung Nhất Liệt, ra hiệu không cần đa lễ.

_“Người kế thừa Bất Động Như Sơn…” Ôn Triệt nói: “Và người nắm giữ Tâm Đăng là người được chọn để trừ ma. Dù sao thì người giết được Thiên Ma vào năm đó – hai vị thần Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng đã lựa chọn trong số các người phàm.”_Tân Viên Bình dẫn linh khí đất trời hội tụ vào pháp trận dưới đất: “Ra đây, chỉ có ngươi mới mở được Đài Đúc Kiếm.”

i s

Hạng Thuật cúi đầu nhìn dưới đất, hỏi: “Vì sao?”

Tuy nhiên, quân Tần vừa lui thì lớp trước lấn xuống lớp sau, mệnh lệnh không kịp truyền đến phía sau, nhiều người quay đầu để đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới đằng trước chen xuống đột ngột, hai bên giẫm đạp lên nhau, hỗn loạn ngày càng lớn. Trong lúc tiền tuyến đang giao chiến, quân Tấn phá vỡ tuyến phòng thủ, đồng thời lao tới kỵ binh đang xoay người lùi lại.

_Tư Mã Vĩ gật đầu, Trần Tinh bỗng hỏi: “Trên đời này có bao nhiêu Bạt giống các ông?”_Đúng là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng Trần Tinh chợt nhớ tới trái tim sói trong lồng ngực của Do Đa… Cuối cùng cũng hiểu ra tất cả! Chính Vương Tử Dạ đã thử cách này để tìm vật chủ thích hợp cho Xi Vưu, và việc ghép tim của Thương Lang cho Do Đa chính là một phép thử!“Người kế thừa Bất Động Như Sơn…” Ôn Triệt nói: “Và người nắm giữ Tâm Đăng là người được chọn để trừ ma. Dù sao thì người giết được Thiên Ma vào năm đó – hai vị thần Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng đã lựa chọn trong số các người phàm.”

Do Đa thống lĩnh Bạt trong núi Tạp La Sát chạy tới đây.

Trên đường từ Lạc Dương tới Thọ Dương, đại quân bắt đầu khởi hành, dốc toàn bộ sức và tràn ra như nước lũ vỡ đê. Thế trận như tổ kiến bị sụp, nhuốm lấy hơi thở binh đao từ thời cổ đại, dưới sự lãnh đạo của ông tổ giết chóc, đoàn quân đồng loạt tràn xuống Giang Nam.

_Những thi thể này đều mặc đồ của người Tiên Ti, cũng là tù binh bị giết chết sau khi Mộ Dung Xung tấn công Lạc Dương. Trong hố đã chất thành núi thây._Hạng Thuật xăn tay áo lên, nhìn phù văn trên tay, hắn vung tay một cái liền biến thành hộ pháp Võ thần, trong tay cầm thêm một tấm khiên.

Chỉ khác là Khổng Tuyên lẽ ra phải ở đây đã mất tích.

Phù Kiên toan trả lời, nhưng ngoài trướng bỗng vọng tới tiếng quát tháo.Tân Viên Bình nói: “Thử xem, bây giờ cũng không tìm được nguyên liệu nào rèn tốt hơn khiên Võ thần.”

_Hán việt: Độ hà vị tế, kích kỳ trung lưu. Nghĩa là nhắm thời cơ tấn công quân địch lúc chúng qua sông giữa chừng, khiến kẻ thù không thể dàn trận mà đánh, tự rối loạn đội hình. Nên ý Phù Kiên là quân Tần không qua sông nữa mà để quân Tấn qua._Ôn Triệt: “Ta luôn cảm thấy không khả thi, thôi bỏ đi.”

“Không.” Tạ An lắc đầu: “Không được, phơi thây đầy đất chỉ tổ gia tăng oán khí.”

Hạng Thuật nghiêm giọng: “Bắt đầu đi!”

Bên bờ nam, ba người Tạ Thạch, Tạ Huyền cùng Hoàn Y thì chỉ huy tám vạn quân Bắc Phủ của nước Tấn xếp hàng bày trận. Tạ An ẩn náu ở hậu phương, không đối đầu với quân địch.

Quỷ vương quá oai phong nên dễ bị nhận ra, vì vậy Trần Tinh thì thầm vài câu, nhờ Quỷ vương nhanh chóng thông báo với Tạ An, rồi lại chợt nhớ đa phần thần thức của Xi Vưu đã phân tán vào mạch địa, chẳng phải gã sẽ biết rõ mọi việc ở Thần Châu ư? Do đó Trần Tinh đổi sang ám chỉ: “Làm phiền ông rồi Quỷ vương, mau giúp ta chuyển lời, ông ở chỗ này thì giấu đầu hở đuôi quá.”

Cả người Hạng Thuật sáng lên, ánh sáng truyền vào pháp trận trong điện Vạn Yêu, khi cổng chính mở ra, cảnh tượng trong khe sâu giống hệt trong mơ, đài Đúc Kiếm bay lên, lửa xanh bao trùm đất trời vây quanh vực sâu, một lối đi bằng đá lơ lửng dẫn tới tế đàn ở giữa đài Đúc Kiếm.

c; Th

Trần Tinh lập tức quay lại hét lên: “Mau dừng tay! Binh chủ! Đã đủ oán khí cho ngươi dùng rồi!”

Tân Viên Bình cùng Ôn Triệt dừng bước ngoài tế đàn.

_Trên đường từ Lạc Dương tới Thọ Dương, đại quân bắt đầu khởi hành, dốc toàn bộ sức và tràn ra như nước lũ vỡ đê. Thế trận như tổ kiến bị sụp, nhuốm lấy hơi thở binh đao từ thời cổ đại, dưới sự lãnh đạo của ông tổ giết chóc, đoàn quân đồng loạt tràn xuống Giang Nam._Hạng Thuật bước lên tế đàn, trong ánh lửa rực sáng, bóng dáng của một vị thần cổ đại sáng lên.

“Đồng của núi Thủ, chẳng qua chỉ là tín niệm mà Hiên Viên thị để lại bảo vệ nhân gian.”_Trần Tinh: “Làm sao… các vị trà trộn vào được đây?”Ôn Triệt cùng Tân Viên Bình theo sau Hạng Thuật vào điện Vạn Yêu. Hạng Thuật ngẩng đầu lên dò xét khoảng không trong điện, nó còn toát lên vẻ cô quạnh hơn những gì hắn gặp trong mơ.“Đ_ậPhù Kiên như đang chìm vào hồi ức xa vời, không trả lời Trần Tinh.ồ_ể_ng cQuân Tần bắt đầu rút lui như thủy triều, Tạ Thạch thấy đối diện giương cờ liền quả quyết ra lệnh: “Nhanh! Toàn thể qua sông!”ủCác thầy trừ tà chạy như bay ra bờ, gió bão nổi lên, nước sông dâng cao hình thành một bức tường khổng lồ.a núi ThNgười chết trong hố đồng loạt sống dậy! Phù Kiên thậm chí không dùng máu Ma thần mà chỉ nhìn thoáng qua!ủ“Khai chiến sớm?” Tạ Huyền: “Phe ta có thầy trừ tà.”, chẳ“Kim Ô rồi sẽ có ngày nhật thực; Thỏ Ngọc sẽ có đêm quy ẩn; sao trời sẽ có đêm biến mất; lửa cháy cũng có lúc lụi tàn…”ng qua chỉ_Dãy Nhược Nhĩ Cái mịt mù, giao long đáp xuống cao nguyên, Hạng Thuật nhảy xuống đất. là tín ni__ớ__ệ“Là ‘hù chết quỷ’.” Quỷ Vương đính chính: “Ngươi đã là quỷ hồn rồi.”__m mà Hiên Viên th__Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô muốn chết chóc, trong mắt cô, quân Tần giết Tấn hay quân Tấn giết Tần có khác gì nhau?”_ị__Bên bờ nam, ba người Tạ Thạch, Tạ Huyền cùng Hoàn Y thì chỉ huy tám vạn quân Bắc Phủ của nước Tấn xếp hàng bày trận. Tạ An ẩn náu ở hậu phương, không đối đầu với quân địch.“Tới rồi!” Tạ An quát: “Giao bờ nam lại cho các ngươi! Chăm sóc cho Trần Tinh!” đ_“Thực ra ta khá tò mò về việc này.” Trần Tinh hỏi: “Binh chủ, trước đây ngươi cũng từng là con người, đúng chứ?”ể lPhù Kiên cười gằn: “Đều là vật thấp kém giữa đất trời này mà thôi.”ạTrái lại Quỷ vương gật đầu một cách sảng khoái, còn nói với Tư Mã Vĩ: “Vậy thì, chờ ta về thì mình cùng đi câu cá.”i b“Nếu không ở trên người hắn thì sao?” Trong giấc mơ, Trần Tinh hỏi Mộ Dung Xung với vẻ hoài nghi._Do Đa thống lĩnh Bạt trong núi Tạp La Sát chạy tới đây._ảo v_Trần Tinh nghĩ bụng đã là lúc nào rồi còn đi câu cá, đúng là mấy ông làm Bạt nên việc loài người chết sạch cũng chẳng liên quan tới mình. Tư Mã Vĩ chợt bảo: “Tìm giúp ta một mũ sắt.”_t lân ch“Sấm chớp lôi đình, sẽ có đêm u ám; cốt lân chập chờn, sẽ có lúc phân tán.”_ệSong Phù Kiên không muốn trả lời câu hỏi của cậu. Cũng trong tháng đó, họ liên tục hành quân, Phù Kiên không ngủ không nghỉ, sau khi rời Trường An, họ tiến quân về Lạc Dương, chọn một đường trong số bốn cửa, rồi tiếp tục tất bật xuôi nam.i b nhân gian.”

_“Kim Ô r__n; sao tr__ồ__Đoạn, Mộ Dung Xung móc ra dao găm, nhưng Phù Kiên còn hành động nhanh hơn, tay phải bóp cổ y, tay trái giữ chặt con dao găm, lưỡi dao sắc bén đâm thủng lòng bàn tay gã khiến máu đen tuôn ra.__Hóa ra Ôn Triệt và Tân Viên Bình cũng vậy, Trần Tinh ầm thầm ngạc nhiên, làm sao Tư Mã Vĩ xác định được đồng loại? Mà thôi chắc ông ấy có cách riêng của mình.i sẽ có ngày nh_Tư Mã Vĩ chen lời: “Là quỷ thì không bị hù chết được đâu.”_Ng__ậ__Mọi người toan xuống ngựa, Tiêu Sơn lại giơ cao Thương Khung Nhất Liệt, ra hiệu không cần đa lễ.__t th“Không.” Mắt Phù Kiên đỏ lên, gã đáp lại bằng chất giọng trầm khàn âm u của Xi Vưu.ựịc; ThỏMọi người toan xuống ngựa, Tiêu Sơn lại giơ cao Thương Khung Nhất Liệt, ra hiệu không cần đa lễ. Ng_Ngay sau đó, một nhóm khác chợt tràn vào từ bên ngoài hẻm núi, dẫn đầu là công chúa Thanh Hà mặc quân trang mang theo hai vạn quân Tiên Ti cuối cùng, nàng hét lên: “Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn! Đại vương Cao Khâu Phu! Theo ta qua hẻm núi!”_ọc s__Song Phù Kiên chẳng hề để tâm, một tay gã khống chế Trần Tinh, tay kia vung cao, hai mắt sẫm máu. Chỉ trong chốc lát, gió lốc nổi lên, hai vạn ngự lâm quân gấp rút quay đầu, thế nhưng cuồng phong đã cuốn lấy binh sĩ phe mình, cuốn luôn cả vũ khí trên người, mưa đao điên cuồng bay múa, máu văng tứ tung, chẳng mấy chốc đã tạo thành cơn lốc máu.__ẽ có đêm quy ẩ__Hạng Thuật ngước lên lầm bầm: “Thời gian vô tận, chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt. Hai vị, hôm nay, tại nơi này, không có Tâm Đăng. Ta đứng trước lò đỏ vì một yêu cầu khác, xin hay ban lò lửa này cho ta.”__n; sao tra núi Thờ“Làm sao đây?” Phù Dung không tin nổi: “Đánh sao?”__Sau đó cậu bình tĩnh nhìn lại, thế mà là Quỷ Vương!__i s__Giông tố ập xuống khe núi, cuộn về hẻm núi phía tây nam như sóng thần. Bạch Lang chở Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dùng vuốt dẫn theo sấm sét bổ mạnh xuống đất.__ẽ có đêm biế_Trần Tinh: “…”n m_Tạ An cười ha ha, đáp rằng: “Ta dùng thuật ‘đánh lận con đen’ biến ra một người giống ta, còn đang đánh cờ với Vương Hiến Chi kia kìa, tạm thời chưa phát hiện ra đâu. Thiên Quân, phía Tiêu Sơn còn chưa có tin nữa à?”ất; lử“Bọn chúng tới rồi.” Hoàn Y báo: “Phù Dung đang ở bờ bên kia, quân tiên phong đã sẵn sàng, chỉ chờ chủ lực của chúng.”__a cháy cũng có lúc l__Trần Tinh chỉ đường cho Tư Mã Vĩ, kêu ông không cần lo cho an nguy của mình, ít nhất trước khi khai chiến Xi Vưu sẽ không làm gì cậu. Thay vào đó, cậu lo cho Tư Mã Vĩ và Quỷ vương hơn. Nhưng nếu Hạng Thuật đã chuẩn bị xong xuôi và kêu họ tới đây, có lẽ vì Xi Vưu không thể phát hiện hơi thở của Bạt, không tới mức khiến gã cảnh giác.__ụ_Định Quang Nhiên Đăng từ tốn bảo: “Cũng là hy vọng, lòng dũng cảm và sự kiên trì của ngươi.”_Trần Tinh nói: “Cũng chưa chắc, hẳn ngươi cũng biết việc này đã xảy ra một lần. Ngươi tính trời tính đất, tính toán vẹn toàn, lại không tính được Định Hải châu sẽ vỡ.”_i tàn…”

“Ngươi quyết định từ bỏ Vương Tử Dạ từ khi nào?” Trần Tinh lại hỏi.

Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô muốn chết chóc, trong mắt cô, quân Tần giết Tấn hay quân Tấn giết Tần có khác gì nhau?”

Tân Viên Bình giải thích: “Năm đó có rất nhiều người tu hành ở đây và thờ phụng Khổng Tước Đại Minh Vương… Hiện giờ không biết người đang trốn ở đâu, may mà bí mật đã được che giấu trong suốt ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch, bị phát hiện thì có mà nguy to.”“Không ai thắng được cô.” Phù Kiên nói: “Dù có là trận Phản Tuyền, hôm nay ngươi sẽ vinh dự được thấy. Vương Hợi bất quá chỉ là mượn sức mạnh của cô mà thôi.”“Sấ_Phù Kiên: “Có phải các ngươi luôn cảm thấy, cô không có quá nhiều ‘pháp lực’ không?”m ch“Ta, Quỷ vương, Ôn Triệt, Tân Viên Bình, Do Đa.” Tư Mã Vĩ đáp: “Năm người.”__ớ__ồ__p lôi đình, sờ__Cùng lúc đấy, Tạ Thạch rời bỏ thành Thọ Dương, ra bờ nam Phì Thủy chỉnh đốn quân ngũ, Tạ An cùng Phùng Thiên Quân chỉ huy tất cả thầy trừ tà Kiến Khang gia nhập đội ngũ quân Tấn. Qua xem xét toàn diện của Tạ An, bọn Tạ Thạch bắt đầu hoài nghi, dường như những sự việc này từng xảy ra trong mơ, và cũng đã thực sự xảy ra._ẽ có đêm u ámQua thái độ của Phù Kiên, gã chỉ coi mình là thức ăn biết đi, dự định vào lúc nạp đầy oán khí sẽ vận hành pháp trận, tách rời hồn phách ra khỏi cơ thể Phù Kiên rồi nuốt chửng linh hồn của Trần Tinh, Tâm Đăng cùng vòng xoay Triều Tịch, bắt đầu bữa tiệc thịnh soạn của mình. Vậy nên gã mặc cho Trần Tinh hỏi dài hỏi ngắn, hầu hết thời gian đều chẳng buồn trả lời.; cốt lân chMột số đại tướng và binh sĩ ở tiền tuyến nghe được lệnh bắt đầu náo loạn, rõ ràng Phù Kiên không định đứng ra chỉ huy.ậ__n, s__p ch“Chúng… muốn đi đâu?” Trần Tinh hỏi với giọng run rẩy.ờn, sTuy nhiên, quân Tần vừa lui thì lớp trước lấn xuống lớp sau, mệnh lệnh không kịp truyền đến phía sau, nhiều người quay đầu để đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới đằng trước chen xuống đột ngột, hai bên giẫm đạp lên nhau, hỗn loạn ngày càng lớn. Trong lúc tiền tuyến đang giao chiến, quân Tấn phá vỡ tuyến phòng thủ, đồng thời lao tới kỵ binh đang xoay người lùi lại.ẽ_ồ_Mộ Dung Xung bất giác run lên, y tiến về trước, nhẹ nhàng cởi đế bào của Phù Kiên, đồng thời cởi cúc áo ngay hầu kết của gã. có lúc phân tán.”

_Phùng Thiên Quân gật đầu, mọi người lại ngước lên nhìn trời – Hạng Thuật và Tân Viên Bình vẫn chưa về._Hạng Thuật ngước lên lầm bầm: “Thời gian vô tận, chỉ có Tâm Đăng soi rạng như ngày là mãi mãi bất diệt. Hai vị, hôm nay, tại nơi này, không có Tâm Đăng. Ta đứng trước lò đỏ vì một yêu cầu khác, xin hay ban lò lửa này cho ta.”

Phù Kiên nhìn đăm đăm vào biển người, dường như đang suy nghĩ. Trần Tinh nhận thấy sau khi Xi Vưu chiếm đoạt cơ thể hoàng đế nhân gian, dường như gã đã có thêm chút nhân tính, không còn là Ma thần chỉ biết phát rồ, hẳn là thất tình lục dục của Phù Kiên đã ảnh hưởng tới gã.

Sắc máu trong mắt Phù Kiên rút đi, gã hỏi: “Kẻ nào?”

Trong ánh lửa xanh, hai vị thần thời viễn cổ tách ra, mỗi người chiếm giữ một âm một dương, lò lửa dưới vực sâu xoay tròn và bao trùm lấy Hạng Thuật.

Ở phía đông bắc Thọ Dương, một đội quân khác tập hợp ở đây, lúc chuẩn bị xuôi nam, thám báo hoảng hốt chạy tới: “Xác sống! Toàn là xác sống!”

Thác Bạt Diễm phóng ngựa chạy theo Tiêu Sơn.“Lò lửa này, là nơi cất chứa yêu hận của ngươi.” Tia ý thức còn sót lại của vị thần cổ Bất Động Minh Vương lên tiếng: “Cùng với chấp niệm và không cam lòng.”

Quân Tấn lập tức di chuyển, tám vạn người tràn vào Phì Thủy.

_Tại nơi chạm mặt quân tiên phong, quân Sắc Lặc cùng quân Cao Câu Ly cũng bắt đầu giao chiến với hoạt thi, nhưng lũ hoạt thi cứ cắn xé bừa bãi, mặc dầu sức chiến đấu không mạnh nhưng chặn kín lối đi. Ngay khi Thạch Mạt Khôn và Cao Khâu Phu hạ lệnh rút lui, phía chân trời đột nhiên dậy sấm ầm ầm._Khi Bất Động Minh Vương lên tiếng, lò lửa xanh nơi vực sâu láng máng có xu thế sâu và u ám hơn, như thể sắp nuốt chửng mọi thứ.

Gió đêm thổi qua, một tầng oán khí bao trùm lên đầu hơn tám mươi vạn đại quân.

_Bên bờ Phì Thủy, Phù Dung trông về phía đối diện không có bao nhiêu người, chỉ cần ra lệnh cho đại quân tấn công qua sông cũng đủ giẫm chết đối phương. Thế nhưng đúng vào lúc này, Tạ Huyền chợt bước ra khỏi đám đông, nói với Phù Dung:_Định Quang Nhiên Đăng từ tốn bảo: “Cũng là hy vọng, lòng dũng cảm và sự kiên trì của ngươi.”

“Đây cũng là trái tim của ngươi.” Hai vị thần cổ đồng thời lên tiếng: “Ngọn lửa trong tim không bao giờ vụt tắt, dùng nó nấu chảy vạn vật.”

“Nếu không ở trên người hắn thì sao?” Trong giấc mơ, Trần Tinh hỏi Mộ Dung Xung với vẻ hoài nghi.

_“Đây cũng là trái tim của ngươi.” Hai vị thần cổ đồng thời lên tiếng: “Ngọn lửa trong tim không bao giờ vụt tắt, dùng nó nấu chảy vạn vật.”_Dường như qua giấc mơ lần trước, Hạng Thuật đã nghĩ thông suốt tất cả. Lò lửa nhìn như tạo hóa kia, trong đó chứa đựng niềm tin cùng quyết tâm hy sinh của người đúc.

Khi Phù Kiên siết tay lại, tầng tầng lớp lớp xương trắng và máu thịt hội tụ ở trung tâm, một tế đàn bằng xương trắng cao mười trượng được dựng ầm ầm chọc thẳng lên trời!

Trần Tinh chỉ đường cho Tư Mã Vĩ, kêu ông không cần lo cho an nguy của mình, ít nhất trước khi khai chiến Xi Vưu sẽ không làm gì cậu. Thay vào đó, cậu lo cho Tư Mã Vĩ và Quỷ vương hơn. Nhưng nếu Hạng Thuật đã chuẩn bị xong xuôi và kêu họ tới đây, có lẽ vì Xi Vưu không thể phát hiện hơi thở của Bạt, không tới mức khiến gã cảnh giác.

“Không thể để chúng qua sông.” Tạ An nói với mọi người: “Chúng ta phải quyết chiến bên bờ bắc. Trong cuộc chiến này, chắc chắn sẽ có một lượng lớn Bạt quân được sinh ra. Trịnh Luân tập kết những người còn lại, tận dụng nước sông để dựng hàng rào phòng thủ.”

_Trần Tinh sợ tới mức hét lên: “Ngươi muốn hù chết người à!”_Hắn cao giọng: “Đúng vậy, đây là ngọn lửa nung nấu trong trái tim ta, cũng là sự hy sinh và đấu tranh của Tinh Nhi. Lần trước, Tinh Nhi đã dùng ngọn lửa trong tim để luyện hóa bản thân, nhưng lần này, ta mong các ngươi hãy giao ngọn lửa này cho ta, ta có mang theo tín vật để chứa nó. “

Sáu mươi vạn bộ binh, hai mươi lăm vạn kỵ binh, hai vạn quân thiết kỵ ngự lâm, Trần Tinh lơ lửng trên không, theo sát Phù Kiên, dõi mắt nhìn đại quân bạt ngàn nhìn không thấy điểm cuối._“Ngươi yên tâm giao quân đội cho họ sao?” Cho tới tận lúc này, Trần Tinh vẫn cố giữ bình tĩnh, cậu cười bảo: “Đã thua một lần, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”_Nói đoạn, Hạng Thuật vung tay lên, đối mặt với lò lửa rực đỏ.

n; sao tr

“Quá nhiều!” Cao Khâu Phu xông lên gò đất cao, liếc xuống rồi ra lệnh: “Vòng qua!”

Binh mã tập trung dưới chân núi Long Môn, Y Khuyết.

Một khắc sau, bầy Bạt tranh nhau trèo ra khỏi hố, đẩy nhanh tốc độ về phía đông bắc, trăm ngàn hoạt thi đồng thời lao tới cuối bình nguyên.

Khi Bất Động Minh Vương lên tiếng, lò lửa xanh nơi vực sâu láng máng có xu thế sâu và u ám hơn, như thể sắp nuốt chửng mọi thứ.

Ở phía đông bắc Thọ Dương, một đội quân khác tập hợp ở đây, lúc chuẩn bị xuôi nam, thám báo hoảng hốt chạy tới: “Xác sống! Toàn là xác sống!”

Trần Tinh: “Được rồi, vậy chúng ta đổi chủ đề, ngươi đã từng yêu ai chưa? Là yêu quái? Hay là loài khác?”

_, ch_Mười vạn Bạt chen kín lối đi, bắt đầu giao chiến với quân tiên phong. Thạch Mạt Khôn và Tiểu Thú Lâm Vương Cao Khâu Phu hội họp, lập tức ngừng tiến về trước.

; c

Trái lại Quỷ vương gật đầu một cách sảng khoái, còn nói với Tư Mã Vĩ: “Vậy thì, chờ ta về thì mình cùng đi câu cá.”

Thạch Mạt Khôn hét lên: “Hãy sẵn sàng cho trận chiến, toàn quân phá vỡ tuyến phòng thủ!”

Tại nơi chạm mặt quân tiên phong, quân Sắc Lặc cùng quân Cao Câu Ly cũng bắt đầu giao chiến với hoạt thi, nhưng lũ hoạt thi cứ cắn xé bừa bãi, mặc dầu sức chiến đấu không mạnh nhưng chặn kín lối đi. Ngay khi Thạch Mạt Khôn và Cao Khâu Phu hạ lệnh rút lui, phía chân trời đột nhiên dậy sấm ầm ầm.

“Người kế thừa Bất Động Như Sơn…” Ôn Triệt nói: “Và người nắm giữ Tâm Đăng là người được chọn để trừ ma. Dù sao thì người giết được Thiên Ma vào năm đó – hai vị thần Bất Động Minh Vương và Định Quang Nhiên Đăng đã lựa chọn trong số các người phàm.”Quỷ vương: “Võ thần của ngươi tới Nhược Nhĩ Cái rồi.”“Quá nhiều!” Cao Khâu Phu xông lên gò đất cao, liếc xuống rồi ra lệnh: “Vòng qua!”

“Ta là vua Hung Nô.” Tiêu Sơn nói: “Xin các bộ tạm thời nghe ta chỉ huy, làm theo quyết định của hộ pháp Võ thần Thuật Luật Không, tiếp theo hành quân cùng Thác Bạt Diễm để tập kích hậu phương của quân Tần.”_Trần Tinh hôn mê nằm trên xe ngựa bên cạnh, Phùng Thiên Quân vén rèm xe nhìn vào trong, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trần Tinh đang say ngủ._Tại nơi chạm mặt quân tiên phong, quân Sắc Lặc cùng quân Cao Câu Ly cũng bắt đầu giao chiến với hoạt thi, nhưng lũ hoạt thi cứ cắn xé bừa bãi, mặc dầu sức chiến đấu không mạnh nhưng chặn kín lối đi. Ngay khi Thạch Mạt Khôn và Cao Khâu Phu hạ lệnh rút lui, phía chân trời đột nhiên dậy sấm ầm ầm.

“Có lẽ trong mắt Ma thần, rừng người đang di chuyển, binh lính như núi biển kia chẳng khác nào con ong cái kiến.” Trần Tinh bay xuống bên cạnh Xi Vưu, gã không dùng cấm thuật với cậu, đường nào thì Trần Tinh cũng không dám trốn, bằng không sẽ bị mạch thiên hút đi.

_Tạ Thạch lầm bầm: “Không bằng lúc này qua sông.”_Giông tố ập xuống khe núi, cuộn về hẻm núi phía tây nam như sóng thần. Bạch Lang chở Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dùng vuốt dẫn theo sấm sét bổ mạnh xuống đất.

Phù Kiên: “Xua một bầy kiến hôi ra chiến trường luôn rất phiền toái, may mà đây chỉ là kế sách tạm thời. Chỉ cần cắn nuốt ngươi sẽ không cần rườm rà thế nữa. Sau khi luyện được Tâm Đăng hắc ám, ta sẽ khiến cho nhân tộc, thậm chí chim chóc thú dữ cắn giết lẫn nhau, muốn bao nhiêu oán khí liền có bấy nhiêu.”

Trần Tinh nhất thời cảm thấy không ổn.

_Đúng là một ý tưởng kỳ lạ, nhưng Trần Tinh chợt nhớ tới trái tim sói trong lồng ngực của Do Đa… Cuối cùng cũng hiểu ra tất cả! Chính Vương Tử Dạ đã thử cách này để tìm vật chủ thích hợp cho Xi Vưu, và việc ghép tim của Thương Lang cho Do Đa chính là một phép thử!_Động đất chấn động mười dặm phát ra tiếng nổ xé trời, sấm sét dồn dập quét sạch lũ Bạt trong tích tắc.

Mộ Dung Xung bất giác run lên, y tiến về trước, nhẹ nhàng cởi đế bào của Phù Kiên, đồng thời cởi cúc áo ngay hầu kết của gã.

_Trần Tinh hoài nghi Xi Vưu đã đoán ra Vương Tử Dạ sẽ phản bội mình kể từ lúc Vạn Pháp phục sinh, do đó đã sớm coi Vương Tử Dạ là con tốt thí. Không chừng gã cũng thông qua pháp thuật ảo diệu nào đó mà thấy được những việc xảy ra trong ba năm ký ức mất đi._Lúc này, ba chủ tướng của quân Tần đang thầm bàn bạc, không dám tự tiện chủ trương, cùng chờ lệnh của Phù Kiên ở hậu phương. Không lâu sau, tin tức lần lượt được truyền tới, quân truyền lệnh bị chèn đến là vất vả, phải giãy giụa chen lên, đứng hô xa cách đó mười bước: “Bệ hạ có lệnh, vượt sông chưa dứt, tập kích giữa dòng(*)!”Ngay sau đó, một nhóm khác chợt tràn vào từ bên ngoài hẻm núi, dẫn đầu là công chúa Thanh Hà mặc quân trang mang theo hai vạn quân Tiên Ti cuối cùng, nàng hét lên: “Đại Thiền Vu Thạch Mạt Khôn! Đại vương Cao Khâu Phu! Theo ta qua hẻm núi!”

Sau đó cậu bình tĩnh nhìn lại, thế mà là Quỷ Vương!

“Thực ra ta khá tò mò về việc này.” Trần Tinh hỏi: “Binh chủ, trước đây ngươi cũng từng là con người, đúng chứ?”“Vẫn còn Bạt!” Vua Cao Câu Ly giật mình, chợt thấy phía sau Thác Bạt Diễm vẫn còn rất nhiều Bạt.

“Bạt bên ta!” Tiêu Sơn cao giọng: “Mặc đồ Hung Nô, quấn khăn đỏ đều là Bạt của mình, họ tới giúp ta!”

Tân Viên Bình dẫn linh khí đất trời hội tụ vào pháp trận dưới đất: “Ra đây, chỉ có ngươi mới mở được Đài Đúc Kiếm.”

“Các bạn của ngươi…” Phù Kiên nghiêm giọng: “Đồng bạn của ngươi, đã sẵn sàng đối phó với cô chưa?”

“Người đều có tình.” Phù Kiên lạnh lùng nói: “Tình, chính là nhược điểm của các ngươi. Ngươi sẽ đi tin một con kiến, hay tức giận vì con kiến này phản bội ngươi sao?”Do Đa thống lĩnh Bạt trong núi Tạp La Sát chạy tới đây.

Đoạn, Mộ Dung Xung móc ra dao găm, nhưng Phù Kiên còn hành động nhanh hơn, tay phải bóp cổ y, tay trái giữ chặt con dao găm, lưỡi dao sắc bén đâm thủng lòng bàn tay gã khiến máu đen tuôn ra.

Dưới sự quan sát của Trần Tinh, tuyến phòng thủ một trăm mười hai vạn quân Tần bỗng chốc sụp đổ, vô số tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, oán khí bao trùm khắp thế gian.Ba đại quân rời khỏi hẻm núi, tập hợp dưới núi trọi. Tiêu Sơn cưỡi sói trong trang phục thầy trừ tà, nó vọt lên đầu trận hô to: “Đại Thiền Vu Sắc Lặc xuyên! Tiểu Thú Lâm Vương! Công chúa Thanh Hà! Hỡi tướng sĩ ba quân!”

Phù Kiên không nói gì, Mộ Dung Xung quỳ trước giường, Phù Kiên ngồi bên trên, hai người im lặng nhìn nhau một lúc, cuối cùng Phù Kiên lên tiếng: “Trẫm nhớ rõ tất cả chuyện từ năm ngươi vào cung lúc mười ba tuổi cho tới nay.”

Thác Bạt Diễm phóng ngựa chạy theo Tiêu Sơn.

Trên vuốt Tiêu Sơn vẫn còn phóng ra sấm sét, Thạch Mạt Khôn lập tức nhận ra nó, lập tức hét lên: “Vua của Hung Nô.”

_Trần Tinh quay về vương trướng của Phù Kiên, cả đêm Phù Kiên chỉ ngồi yên đó, mãi tới hừng đông gã mới đứng dậy, đoạn bảo: “Xuất phát.”_Mọi người toan xuống ngựa, Tiêu Sơn lại giơ cao Thương Khung Nhất Liệt, ra hiệu không cần đa lễ.

(*)Hán việt: Độ hà vị tế, kích kỳ trung lưu. Nghĩa là nhắm thời cơ tấn công quân địch lúc chúng qua sông giữa chừng, khiến kẻ thù không thể dàn trận mà đánh, tự rối loạn đội hình. Nên ý Phù Kiên là quân Tần không qua sông nữa mà để quân Tấn qua.“Ta là vua Hung Nô.” Tiêu Sơn nói: “Xin các bộ tạm thời nghe ta chỉ huy, làm theo quyết định của hộ pháp Võ thần Thuật Luật Không, tiếp theo hành quân cùng Thác Bạt Diễm để tập kích hậu phương của quân Tần.”

Tân Viên Bình giải thích: “Năm đó có rất nhiều người tu hành ở đây và thờ phụng Khổng Tước Đại Minh Vương… Hiện giờ không biết người đang trốn ở đâu, may mà bí mật đã được che giấu trong suốt ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch, bị phát hiện thì có mà nguy to.”

_“Bạt bên ta!” Tiêu Sơn cao giọng: “Mặc đồ Hung Nô, quấn khăn đỏ đều là Bạt của mình, họ tới giúp ta!”_Các tướng sĩ đồng loạt hò hét và giơ cao vũ khí. Tiêu Sơn điều khiển Bạch Lang nhảy qua núi, mang theo đội quân tràn trề sinh lực vọt tới chiến trường Phì Thủy.

Giông tố ập xuống khe núi, cuộn về hẻm núi phía tây nam như sóng thần. Bạch Lang chở Tiêu Sơn, Tiêu Sơn dùng vuốt dẫn theo sấm sét bổ mạnh xuống đất.

Người chết trong hố đồng loạt sống dậy! Phù Kiên thậm chí không dùng máu Ma thần mà chỉ nhìn thoáng qua!

Tại bờ bắc Phì Thủy.

Đại quân của Phù Kiên như mây đen cuồn cuộn tràn về bờ bắc Phì Thủy, rồi dừng lại cách bờ mười bước. Ngựa hí vang, lớp sau đẩy lớp trước khiến đội hình rối loạn, suýt nữa đã đẩy binh sĩ phe mình xuống sông.

“Tới rồi!” Tạ An quát: “Giao bờ nam lại cho các ngươi! Chăm sóc cho Trần Tinh!”

Một trăm mười hai vạn quân là quá nhiều, dù là vùng Trung Nguyên hay Giang Nam, thậm chí chưa từng có lực lượng quân sự nào có thể sánh bằng hôm nay. Lần duy nhất dùng tới trăm vạn người, chính là trận Tần diệt Sở với một trăm vạn quân lực vào sáu trăm năm trước.

Trần Tinh nín thinh, theo cậu nhớ, quả thực Xi Vưu gần như chưa bao giờ trực tiếp ra tay, lần duy nhất là ở tế đàn bên bờ Phì Thủy.

Tân Viên Bình nói: “Thử xem, bây giờ cũng không tìm được nguyên liệu nào rèn tốt hơn khiên Võ thần.”

_Trần Tinh: “Vậy ngươi là gì? Vì sao ngươi cũng có ba hồn bảy phách?”_Mà Phù Kiên gần như là điều động toàn bộ binh mã phương bắc, trước khi bị Xi Vưu chiếm xác thì đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến này được mười năm.

“Đừng xếp đội nữa!” Hoàn Y quyết định nhanh chóng: “Cơ hội tốt! Bộ binh xung phong! Cho chúng nếm mùi lợi hại rồi tính sau!”

Phù Kiên: “Xua một bầy kiến hôi ra chiến trường luôn rất phiền toái, may mà đây chỉ là kế sách tạm thời. Chỉ cần cắn nuốt ngươi sẽ không cần rườm rà thế nữa. Sau khi luyện được Tâm Đăng hắc ám, ta sẽ khiến cho nhân tộc, thậm chí chim chóc thú dữ cắn giết lẫn nhau, muốn bao nhiêu oán khí liền có bấy nhiêu.”

Phù Dung ngoái đầu mấy lần nhưng không thấy Phù Kiên đâu, chỉ biết cùng Mộ Dung Thùy và Diêu Trường ba mặt nhìn nhau.

Phù Dung nhận lệnh, liền ra chỉ thị: “Toàn quân lui về sau ba dặm!”Bên bờ nam, ba người Tạ Thạch, Tạ Huyền cùng Hoàn Y thì chỉ huy tám vạn quân Bắc Phủ của nước Tấn xếp hàng bày trận. Tạ An ẩn náu ở hậu phương, không đối đầu với quân địch.

có lúc phân tán.”

n, s

Phù Kiên phóng ngựa tới một cái hố lớn ở phía đông Y Khuyết, Trần Tinh lơ lửng trên không, nhìn thấy bên trong có gần trăm ngàn thi thể.“Bệ hạ có lệnh.” Binh sĩ truyền lệnh thưa: “Hãy tiến quân ngay! Đừng chậm trễ thời cơ, cứ khai chiến và tùy cơ ứng biến!”

Một số đại tướng và binh sĩ ở tiền tuyến nghe được lệnh bắt đầu náo loạn, rõ ràng Phù Kiên không định đứng ra chỉ huy.

“Tại sao không trốn?” Phù Kiên hiếm khi mở miệng hỏi.

Có lẽ vì Trần Tinh đã thành linh hồn nên mới trở nên gần gũi không ít với hai Bạt vương.“Làm sao đây?” Phù Dung không tin nổi: “Đánh sao?”

Khi Bất Động Minh Vương lên tiếng, lò lửa xanh nơi vực sâu láng máng có xu thế sâu và u ám hơn, như thể sắp nuốt chửng mọi thứ.

Tại nơi ngự lâm quân trấn giữ, bộ binh và kỵ binh đứng đầy trên bình nguyên bờ bắc Phì Thủy, hậu phương thì đông nghìn nghịt. Phù Kiên đột nhiên ấn tay lên người, mọi người nghệch mặt dòm nhau, không biết hoàng đế đang bày trò gì, chỉ có Trần Tinh biết rõ Xi Vưu đang giữ chặt tay cậu, dù cho cậu sức mạnh ngàn vạn cũng chẳng đời nào giãy ra được.

Một trăm mười hai vạn quân là quá nhiều, dù là vùng Trung Nguyên hay Giang Nam, thậm chí chưa từng có lực lượng quân sự nào có thể sánh bằng hôm nay. Lần duy nhất dùng tới trăm vạn người, chính là trận Tần diệt Sở với một trăm vạn quân lực vào sáu trăm năm trước.

“Ngươi yên tâm giao quân đội cho họ sao?” Cho tới tận lúc này, Trần Tinh vẫn cố giữ bình tĩnh, cậu cười bảo: “Đã thua một lần, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.”

Trần Tinh: “…”

Mộ Dung Xung thở gấp, đáp rằng: “Ngày mai, ngươi sẽ xuôi nam khai chiến, ta muốn… nhìn ngươi lần cuối.”_Chỉ trong tích tắc, tiền tuyến của quân Tần bỗng dưng đổ vỡ!_Phù Kiên nghiêm giọng: “Cô muốn chết chóc, trong mắt cô, quân Tần giết Tấn hay quân Tấn giết Tần có khác gì nhau?”

Tân Viên Bình giải thích: “Năm đó có rất nhiều người tu hành ở đây và thờ phụng Khổng Tước Đại Minh Vương… Hiện giờ không biết người đang trốn ở đâu, may mà bí mật đã được che giấu trong suốt ba trăm năm Vạn Pháp quy tịch, bị phát hiện thì có mà nguy to.”

Nghe vậy, ngự lâm quân đồng loạt quay đầu, nhìn Phù Kiên với vẻ hoảng sợ.

Ba đại quân rời khỏi hẻm núi, tập hợp dưới núi trọi. Tiêu Sơn cưỡi sói trong trang phục thầy trừ tà, nó vọt lên đầu trận hô to: “Đại Thiền Vu Sắc Lặc xuyên! Tiểu Thú Lâm Vương! Công chúa Thanh Hà! Hỡi tướng sĩ ba quân!”

Bên bờ Phì Thủy, Phù Dung trông về phía đối diện không có bao nhiêu người, chỉ cần ra lệnh cho đại quân tấn công qua sông cũng đủ giẫm chết đối phương. Thế nhưng đúng vào lúc này, Tạ Huyền chợt bước ra khỏi đám đông, nói với Phù Dung:

“Hối hả sang sông chém giết thì còn gì vui nữa!” Tiếng Tạ Huyền vọng tới từ xa: “Phù Kiên! Chi bằng dọn ra một khoảng đất trống, chờ bọn ta qua Phì Thủy, cùng các ngươi sống mái tới cùng, thế nào?!”

Tại nơi ngự lâm quân trấn giữ, bộ binh và kỵ binh đứng đầy trên bình nguyên bờ bắc Phì Thủy, hậu phương thì đông nghìn nghịt. Phù Kiên đột nhiên ấn tay lên người, mọi người nghệch mặt dòm nhau, không biết hoàng đế đang bày trò gì, chỉ có Trần Tinh biết rõ Xi Vưu đang giữ chặt tay cậu, dù cho cậu sức mạnh ngàn vạn cũng chẳng đời nào giãy ra được.

_“Yên tâm.” Phùng Thiên Quân thì thầm: “Mọi ngươi nhất định sẽ đưa ngươi về.”__ẽ có đêm quy ẩ_Cùng lúc đó, Tạ An và Phùng Thiên Quân thành lập đội đứng ở phía sau.

Quỷ vương: “Võ thần của ngươi tới Nhược Nhĩ Cái rồi.”

Trần Tinh quan sát tiền tuyến, chỉ thấy quân Tấn dâng trào như sóng biển, còn quân Tần thì từ từ lùi lại như thủy triều rút, nhưng dần dà, quân Tần bắt đầu chen chúc xô đẩy, lớp trước lấn xuống lớp sau, chật kín trong lúc hoảng loạn, phương xa có người la lên: “Đừng lùi nữa! Hết chỗ rồi!”Tạ An cầm sẵn Thương Lãng châu trong tay, đoạn căn dặn mọi người: “Tạ Huyền vừa qua sông liền dâng nước lên, nếu có Bạt xuất hiện, Thiên Quân tùy thời chú ý triệu hồi cây cối trong rừng, chặn Bạt quân qua sông nhé.”

Dù có ngang nhiên đứng trước mặt Xi Vưu, ắt hẳn đối với gã cũng chỉ là mấy con kiến đang vẫy râu, chẳng đáng để bận tâm.

Trần Tinh hoài nghi Xi Vưu đã đoán ra Vương Tử Dạ sẽ phản bội mình kể từ lúc Vạn Pháp phục sinh, do đó đã sớm coi Vương Tử Dạ là con tốt thí. Không chừng gã cũng thông qua pháp thuật ảo diệu nào đó mà thấy được những việc xảy ra trong ba năm ký ức mất đi.

Phùng Thiên Quân gật đầu, mọi người lại ngước lên nhìn trời – Hạng Thuật và Tân Viên Bình vẫn chưa về.

“Người đều có tình.” Phù Kiên lạnh lùng nói: “Tình, chính là nhược điểm của các ngươi. Ngươi sẽ đi tin một con kiến, hay tức giận vì con kiến này phản bội ngươi sao?”

_Bộ binh Tấn đặt chân lên bờ bắc trong tình trạng áo giáp ướt sũng, chưa kịp chỉnh lại đội ngũ đã phát động tấn công về phía quân Tần. Phù Dung quát lên: “Kỵ binh sẵn sàng! Xung phong!”_Trần Tinh hôn mê nằm trên xe ngựa bên cạnh, Phùng Thiên Quân vén rèm xe nhìn vào trong, vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Trần Tinh đang say ngủ.

“Bệ hạ.” Vũ Văn Tân trả lời bằng giọng rất bình tĩnh: “Mộ Dung Xung cầu kiến, y chạy ra khỏi trướng, giết không ít ngự lâm quân.”

c; Th“Yên tâm.” Phùng Thiên Quân thì thầm: “Mọi ngươi nhất định sẽ đưa ngươi về.”

Dưới sự quan sát của Trần Tinh, tuyến phòng thủ một trăm mười hai vạn quân Tần bỗng chốc sụp đổ, vô số tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, oán khí bao trùm khắp thế gian.

Mà Phù Kiên gần như là điều động toàn bộ binh mã phương bắc, trước khi bị Xi Vưu chiếm xác thì đã bắt đầu chuẩn bị cho trận chiến này được mười năm.Lúc này, ba chủ tướng của quân Tần đang thầm bàn bạc, không dám tự tiện chủ trương, cùng chờ lệnh của Phù Kiên ở hậu phương. Không lâu sau, tin tức lần lượt được truyền tới, quân truyền lệnh bị chèn đến là vất vả, phải giãy giụa chen lên, đứng hô xa cách đó mười bước: “Bệ hạ có lệnh, vượt sông chưa dứt, tập kích giữa dòng(*)!”

“Khai chiến sớm?” Tạ Huyền: “Phe ta có thầy trừ tà.”

_“Tới rồi!” Tạ An quát: “Giao bờ nam lại cho các ngươi! Chăm sóc cho Trần Tinh!”__“Đừng xếp đội nữa!” Hoàn Y quyết định nhanh chóng: “Cơ hội tốt! Bộ binh xung phong! Cho chúng nếm mùi lợi hại rồi tính sau!”(*)__Khi Bất Động Minh Vương lên tiếng, lò lửa xanh nơi vực sâu láng máng có xu thế sâu và u ám hơn, như thể sắp nuốt chửng mọi thứ._Trần Tinh: “Trong mắt ngươi họ là cỏ dại cái kiến, nhưng mỗi người đều có tên có họ, là người đang sống rành rành, cũng có thất tình lục dục giống như Phù Kiên.”Hán việt: Độ hà vị tế, kích kỳ trung lưu. Nghĩa là nhắm thời cơ tấn công quân địch lúc chúng qua sông giữa chừng, khiến kẻ thù không thể dàn trận mà đánh, tự rối loạn đội hình. Nên ý Phù Kiên là quân Tần không qua sông nữa mà để quân Tấn qua.

Dưới sự quan sát của Trần Tinh, tuyến phòng thủ một trăm mười hai vạn quân Tần bỗng chốc sụp đổ, vô số tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, oán khí bao trùm khắp thế gian.Phù Dung nhận lệnh, liền ra chỉ thị: “Toàn quân lui về sau ba dặm!”

“Đ

Quân Tần bắt đầu rút lui như thủy triều, Tạ Thạch thấy đối diện giương cờ liền quả quyết ra lệnh: “Nhanh! Toàn thể qua sông!”

_Binh mã tập trung dưới chân núi Long Môn, Y Khuyết._Quân Tấn lập tức di chuyển, tám vạn người tràn vào Phì Thủy.

Trần Tinh quan sát tiền tuyến, chỉ thấy quân Tấn dâng trào như sóng biển, còn quân Tần thì từ từ lùi lại như thủy triều rút, nhưng dần dà, quân Tần bắt đầu chen chúc xô đẩy, lớp trước lấn xuống lớp sau, chật kín trong lúc hoảng loạn, phương xa có người la lên: “Đừng lùi nữa! Hết chỗ rồi!”

Trần Tinh quay về vương trướng của Phù Kiên, cả đêm Phù Kiên chỉ ngồi yên đó, mãi tới hừng đông gã mới đứng dậy, đoạn bảo: “Xuất phát.”

Trần Tinh đứng một bên quan sát, tuy biết Mộ Dung Xung không thấy mình nhưng vẫn có chút căng thẳng.

_Một số đại tướng và binh sĩ ở tiền tuyến nghe được lệnh bắt đầu náo loạn, rõ ràng Phù Kiên không định đứng ra chỉ huy._Tuy nhiên với hơn triệu người chen lấn trên bình nguyên bờ bắc, liệu ai chịu lắng nghe trong lúc rối loạn? Chỉ nghe bờ bên kia vọng tới một tiếng ầm lớn, nước Phì Thủy dâng cao, theo đà đó, quân Tấn tăng tốc xông qua bờ bắc, tranh giành chỗ đặt chân.

Sắc mặt Phù Kiên lập tức thả lỏng, Mộ Dung Xung từ tốn đứng dậy, nhìn Phù Kiên với vẻ hồ nghi, nghiêm nghị bảo: “Rốt cục ngươi… có phải hắn không?”

Chỉ trong tích tắc, tiền tuyến của quân Tần bỗng dưng đổ vỡ!

Trên đường từ Lạc Dương tới Thọ Dương, đại quân bắt đầu khởi hành, dốc toàn bộ sức và tràn ra như nước lũ vỡ đê. Thế trận như tổ kiến bị sụp, nhuốm lấy hơi thở binh đao từ thời cổ đại, dưới sự lãnh đạo của ông tổ giết chóc, đoàn quân đồng loạt tràn xuống Giang Nam.

“Đồng của núi Thủ, chẳng qua chỉ là tín niệm mà Hiên Viên thị để lại bảo vệ nhân gian.”“Đừng xếp đội nữa!” Hoàn Y quyết định nhanh chóng: “Cơ hội tốt! Bộ binh xung phong! Cho chúng nếm mùi lợi hại rồi tính sau!”

Trần Tinh quan sát tiền tuyến, chỉ thấy quân Tấn dâng trào như sóng biển, còn quân Tần thì từ từ lùi lại như thủy triều rút, nhưng dần dà, quân Tần bắt đầu chen chúc xô đẩy, lớp trước lấn xuống lớp sau, chật kín trong lúc hoảng loạn, phương xa có người la lên: “Đừng lùi nữa! Hết chỗ rồi!”

Trần Tinh: “Trong mắt ngươi họ là cỏ dại cái kiến, nhưng mỗi người đều có tên có họ, là người đang sống rành rành, cũng có thất tình lục dục giống như Phù Kiên.”

_ng c_Bộ binh Tấn đặt chân lên bờ bắc trong tình trạng áo giáp ướt sũng, chưa kịp chỉnh lại đội ngũ đã phát động tấn công về phía quân Tần. Phù Dung quát lên: “Kỵ binh sẵn sàng! Xung phong!”

Ng

Trần Tinh: “…”Tuy nhiên, quân Tần vừa lui thì lớp trước lấn xuống lớp sau, mệnh lệnh không kịp truyền đến phía sau, nhiều người quay đầu để đẩy nhanh tốc độ, dẫn tới đằng trước chen xuống đột ngột, hai bên giẫm đạp lên nhau, hỗn loạn ngày càng lớn. Trong lúc tiền tuyến đang giao chiến, quân Tấn phá vỡ tuyến phòng thủ, đồng thời lao tới kỵ binh đang xoay người lùi lại.

Cuộc hỗn loạn này không ngừng lan rộng, chẳng mấy chốc đã ảnh hưởng tới hậu phương. Thế rồi bên doanh Tần bỗng có người la lên: “Quân Tần bại rồi! Quân Tần bại rồi!”

“Ta là vua Hung Nô.” Tiêu Sơn nói: “Xin các bộ tạm thời nghe ta chỉ huy, làm theo quyết định của hộ pháp Võ thần Thuật Luật Không, tiếp theo hành quân cùng Thác Bạt Diễm để tập kích hậu phương của quân Tần.”

Trần Tinh: “…”

Dưới sự quan sát của Trần Tinh, tuyến phòng thủ một trăm mười hai vạn quân Tần bỗng chốc sụp đổ, vô số tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh, oán khí bao trùm khắp thế gian.

là tín ni

_Dù sao mấy ngày nay cậu cũng không có nơi nào để đi, đành kè kè theo Phù Kiên, không ngừng mở miệng thăm dò gã, muốn gợi gã tiết lộ mấy câu. Cậu khá tò mò về trận đại chiến với Hiên Viên thị vào ba ngàn năm trước, đồng thời hiếu kỳ không biết trong lòng gã đang toan tính gì._Ngự lâm quân bắt đầu náo loạn, Vũ Văn Tân lập tức ra lệnh: “Mau ngăn lại! Đang làm gì thế! Định trốn à?!”

_Phù Kiên toan trả lời, nhưng ngoài trướng bỗng vọng tới tiếng quát tháo._Song Phù Kiên chẳng hề để tâm, một tay gã khống chế Trần Tinh, tay kia vung cao, hai mắt sẫm máu. Chỉ trong chốc lát, gió lốc nổi lên, hai vạn ngự lâm quân gấp rút quay đầu, thế nhưng cuồng phong đã cuốn lấy binh sĩ phe mình, cuốn luôn cả vũ khí trên người, mưa đao điên cuồng bay múa, máu văng tứ tung, chẳng mấy chốc đã tạo thành cơn lốc máu.

“Cho y vào.” Phù Kiên trầm giọng.

ạTrần Tinh lập tức quay lại hét lên: “Mau dừng tay! Binh chủ! Đã đủ oán khí cho ngươi dùng rồi!”

Khi Phù Kiên siết tay lại, tầng tầng lớp lớp xương trắng và máu thịt hội tụ ở trung tâm, một tế đàn bằng xương trắng cao mười trượng được dựng ầm ầm chọc thẳng lên trời!

Bên bờ Phì Thủy, Phù Dung trông về phía đối diện không có bao nhiêu người, chỉ cần ra lệnh cho đại quân tấn công qua sông cũng đủ giẫm chết đối phương. Thế nhưng đúng vào lúc này, Tạ Huyền chợt bước ra khỏi đám đông, nói với Phù Dung:

Trần Tinh: “!!!”

Tư Mã Vĩ chen lời: “Là quỷ thì không bị hù chết được đâu.”“Tất cả, chỉ mới là bắt đầu.” Hai mắt gã tràn đầy tơ máu, Phù Kiên từ tốn bảo: “Giãy giụa nữa đi, la hét nữa đi, giải phóng máu Ma thần kế thừa từ người ta, chém giết cho ta…”

Trong ánh lửa xanh, hai vị thần thời viễn cổ tách ra, mỗi người chiếm giữ một âm một dương, lò lửa dưới vực sâu xoay tròn và bao trùm lấy Hạng Thuật.

“Ta rất ngạc nhiên, ngươi đã giao dịch gì với Phù Kiên?” Trần Tinh bắt đầu nói lời xã giao: “Mượn thân thể hắn, rồi đối xử tử tế với Mộ Dung Xung à? Như điều kiện trước đây đã bàn với Hạng Thuật? À đúng rồi, ta quên mất ngươi vốn không hề nhớ chuyện lúc Vạn Pháp quy tịch, đa số đều dựa vào suy đoán.”Trên vuốt Tiêu Sơn vẫn còn phóng ra sấm sét, Thạch Mạt Khôn lập tức nhận ra nó, lập tức hét lên: “Vua của Hung Nô.”“Tới rồi!” Tạ An quát: “Giao bờ nam lại cho các ngươi! Chăm sóc cho Trần Tinh!”

_“Ta, Quỷ vương, Ôn Triệt, Tân Viên Bình, Do Đa.” Tư Mã Vĩ đáp: “Năm người.”_Các thầy trừ tà chạy như bay ra bờ, gió bão nổi lên, nước sông dâng cao hình thành một bức tường khổng lồ.